Anh là lính Trường Sa

Có gặp và trò chuyện mới hiểu hết nỗi vất vả, khó khăn của những người lính Trường Sa. 

Với những người lính Trường Sa, đảo là nhà, biển cả là quê hương. Họ tạm quên đi hạnh phúc của bản thân…
Các chiến sĩ trẻ trên đảo Sơn Ca chuẩn bị hoa và chim gấp bằng lá cây để tặng đội văn nghệ biểu diễn trên đảo.
 Các chiến sĩ trẻ trên đảo Sơn Ca chuẩn bị hoa và chim gấp bằng lá cây để tặng đội văn nghệ biểu diễn trên đảo. 
Duyên muộn lính đảo
Cuối năm, phóng viên gọi điện cho thượng úy Đào Hồng Đông, chàng trai quê Hà Đông vừa từ Trường Sa về đất liền. Tháng 5/2015, khi đoàn Hành trình Tuổi trẻ vì biển đảo quê hương ra thăm, Đông đang là trung úy, Phó chỉ huy trưởng đảo Đá Thị. Trong chương trình kết nối biển đảo với đất liền, đoàn viên, thanh niên tham gia hành trình đã đến thăm nhà bố mẹ Đông, đồng thời ghi lại video cảnh sinh hoạt gia đình mang ra làm quà. Cảm động khi nhận được món quà, Đông chia sẻ, thỉnh thoảng vẫn nhớ nhà, nhớ cha mẹ. Đông kể, ra công tác tại quần đảo Trường Sa từ cuối năm 2012, nghỉ phép đợt 2013 cũng chỉ có cây bàng vuông mang về làm quà. “Ở nhà, mỗi khi nhớ con, mẹ lại ra ngắm và tưới nước cho cây”, mẹ Đông nhắn nhủ trong video.
Sinh năm 1987, đến nay, Đông vẫn chưa có bạn gái. Hiểu công việc của con, gia đình cũng không giục dù rất muốn có con dâu. Nhiều đợt các đoàn ra thăm Trường Sa, trong đó có không ít các nữ thanh niên, sinh viên, nhưng với bản tính ít nói, không thích văn nghệ, lại ngại giao tiếp với người lạ nên Đông chẳng quen được ai. Về đất liền từ tháng 7/2015, đến nay, Đông vẫn chưa có mối nào vì “ở nhà được một tháng lại vào Khánh Hòa công tác luôn”. Chàng trai vừa được thăng hàm thượng úy bảo chuyện vợ con tính sau và “tùy duyên số” vì còn có kế hoạch tiếp tục công tác tại Trường Sa.
Giống như thượng úy Đông, đã đi qua gần như tất cả các điểm đảo ở Trường Sa, nhưng chiến sĩ Bùi Minh Nam trên đảo Sơn Ca vẫn là “lính phòng không”. Có lẽ, vì đam mê nghiệp lính biển Trường Sa nên khi nói đến hạnh phúc riêng anh Nam vẫn bảo “tùy duyên”.
Anh Nam sinh năm 1982, có anh trai tên Bùi Minh Sâm cũng công tác ở Trường Sa. Chia sẻ với phóng viên, anh Nam bảo từ thời học phổ thông đã muốn giống như anh trai, công tác ngoài biển, đảo. Lớn hơn một chút, anh gác lại ước mơ làm lính biển để nối nghiệp bố làm công nhân cầu đường. Thế rồi, đến đợt gần vào biên chế, ước mơ đó thôi thúc khiến anh Nam xin đi nghĩa vụ quân sự. Nhập ngũ rồi, anh thi vào Học viện Hải quân nhưng không được, sau đó chuyển sang học trường Sĩ quan tăng thiết giáp. Như mong ước, tốt nghiệp xong, anh được công tác tại Lữ đoàn 101, Hải quân đánh bộ. Năm 2008, anh ra Song Tử Tây, bắt đầu chuỗi ngày sống với ước mơ của mình.
Trung úy Đào Hồng Đông thời điểm làm Phó chỉ huy trưởng đảo Đá Thị (5/2015) xúc động khi xem clip ghi lại cảnh gia đình trong đất liền do các bạn trẻ Hành trình tuổi trẻ vì biển đảo quê hương làm tặng.
 Trung úy Đào Hồng Đông thời điểm làm Phó chỉ huy trưởng đảo Đá Thị (5/2015) xúc động khi xem clip ghi lại cảnh gia đình trong đất liền do các bạn trẻ Hành trình tuổi trẻ vì biển đảo quê hương làm tặng. 
Chia sẻ về hạnh phúc cá nhân, anh Nam nói, dù đã “có tuổi” nhưng bố mẹ vẫn chưa thúc giục chuyện lập gia đình. “Hạnh phúc cá nhân đến lúc nào thì đến”, anh nói. Với anh, hạnh phúc bây giờ là sống cùng anh em trên đảo. “Ra đây, tình cảm anh em thân thiết, gần gũi, thân tình. Những lúc ốm đau, thấy đồng đội, anh em quan tâm thực sự rất cảm động”, anh cười.
Cùng với đồng đội, niềm động viên đối với anh còn là việc có anh trai cũng làm lính hải quân. Anh trai của anh Nam công tác tại Trường Sa từ những năm 1993. “Đến nay, có những đảo anh ấy đi 3 - 4 lần rồi. Dù thế, trong từng ấy năm, chỉ 2 lần anh em được gặp nhau trên đảo. Có đợt, tưởng như được gặp, nhưng thực tế, hai anh em ở trên 2 tàu khác nhau, chỉ đứng nhìn và chào qua con sóng. Cũng trong từng ấy năm, chỉ 2 lần anh em được ăn Tết cùng nhau trong đất liền”, anh Nam kể.
Mình không đi đầu thì ai đi?
Lần thứ 2 ra công tác tại đảo Nam Yết, trung úy Đỗ Việt Tiến, nhân viên radar chia sẻ, thấy đảo khang trang, sạch sẽ và phát triển nhiều hơn trước. Sinh năm 1979, từng công tác qua Côn Đảo, Trường Sa Đông, Sinh Tồn, Sơn Ca… đến nay, anh Tiến đã quen với khí hậu khắc nghiệt ở Trường Sa. “Ngoài này, gió biển khắc nghiệt lắm, có lẽ cây hoa gạo cũng không chịu được”, anh nói. Quê ở Thái Thụy, Thái Bình nhưng anh lập gia đình tại Khánh Hòa. Hiện vợ anh Tiến đang làm Phó Bí thư Huyện Đoàn Khánh Vĩnh.
Kể thêm về gia đình, anh Tiến cho biết quen vợ trong đợt công tác tại đảo Bình Ba. Lúc đó, vợ anh Tiến đi thăm bạn bè ở đảo rồi tình cờ làm quen với nhau. “Sau đợt đó, giữ liên lạc với nhau cũng là cả một vấn đề. Giá cước điện thoại khoảng 3.000 - 4.000 đồng/phút đấy”, anh cười. Anh kể thêm, trước khi đăng ký kết hôn anh mặc cả “Anh làm lính, lương thấp lại đi biền biệt, em có ký không”.
Lấy chồng làm lính biển, như anh Tiến nói, vợ chồng phải chấp nhận xa cách. Sau khi cưới, anh ra công tác ở Nam Yết, chỉ liên lạc với vợ qua homephone anh mang theo. Vợ ở nhà cứ ao ước “anh viết thư cho em đi”, nhưng anh trả lời có gì mà viết. “Đôi lúc, mình cũng định viết thư nhưng thấy khó quá, cứ cầm bút lên lại đặt bút xuống không biết viết thế nào”, anh cười.
Một chiến sĩ đọc lời thề danh dự trong lễ chào cờ trên đảo Nam Yết.
 Một chiến sĩ đọc lời thề danh dự trong lễ chào cờ trên đảo Nam Yết. 
Đi xa biền biệt, lúc về phép, con đầu lòng của anh Tiến được 9 tháng tuổi. Anh chìa tay bế nhưng con không theo vì lạ. Liên lạc qua điện thoại, anh bảo đợt Tết Nguyên đán này sẽ về phép. Con thứ hai của anh dịp này được gần 1 tuổi. “Mình sợ con lạ, lại khóc và không theo, nhưng mà sẽ quen dần thôi”.
Xa cách lâu ngày, về đất liền anh thường chiều chuộng con quá đà, hay bị vợ mắng làm con hư. Hiện con đầu của anh đã học lớp 1. “Hai vợ chồng ở riêng, nhà ông bà ngoại cách gần 30km. Vợ ở nhà một mình lo cho gia đình. Vất vả nhưng vì nhiệm vụ chung thôi. Đợt sinh đứa thứ 2 cô ấy một mình đi bệnh viện lúc nửa đêm đấy”, vừa nói, anh Tiến vừa lấy điện thoại ra khoe tin nhắn của vợ “Ba ngủ chưa, vợ đang ở bệnh viện đi đẻ nè”.
Dừng lại một chút, anh Tiến chia sẻ, đôi khi vợ ở nhà một mình cũng buồn. Thấy vợ chồng bạn bè sum họp, quấn quýt bên nhau lại càng tủi thân. “Những lúc con ốm đau phải đi tiêm, đi viện chỉ có một mình cáng đáng, ai chẳng buồn. Những lúc như thế mình lại động viên, vất vả nhưng vì nhiệm vụ chung. “Anh là lính, em làm công tác Đoàn, mình là đảng viên, đoàn viên, không đi đầu thì ai đi?”. Nghe lời chồng, chị ở nhà càng cố gắng hơn nữa.
Cứ thế, những người lính Trường Sa thế hệ này tiếp nối thế hệ khác, quên đi hạnh phúc của bản thân cho hạnh phúc lớn lao hơn. Ra đảo Trường Sa Đông từ tháng 1/2015, pháo thủ Nguyễn Văn Thuật chia sẻ thấy tự hào khi được bảo vệ biển đảo quê hương. Thuật kể, cuộc sống ở trên đảo cũng giống như ở đất liền. Sáng sáng có tiếng gà gáy, lợn kêu.
Ngoài hoạt động tập luyện, buổi chiều có thể đánh bóng chuyền, tăng gia sản xuất. “Em có người yêu rồi. Tuần nào được biểu dương thì được gọi điện về”. Thuật bảo, đôi lúc cũng nhớ nhà, nhớ quê, nhớ bạn bè, nhưng anh em chung sống hòa thuận nên dịu bớt. “Em bắt được con ốc đẹp và to nhưng chưa có điều kiện gửi về. Đợi hết nghĩa vụ thì mang về tặng người yêu luôn”, Thuật nói, đồng thời tiết lộ, người yêu ở cùng quê, hiện đang là sinh viên đại học.
Giống như Thuật, Nguyễn Bảo Trung cũng nhanh chóng thích nghi và cảm thấy tự hào với cuộc sống trên đảo Trường Sa. Chia sẻ với phóng viên, Trung bảo “đang có người đợi ở nhà”. Tình yêu đã được 2 năm, ra đảo lại càng thêm nhớ. “Cuối tuần, ngày nghỉ, em gọi điện thoại về nói chuyện. Mỗi lần chỉ được khoảng 10 phút thôi. Nhiều khi phải mượn “phép” gọi điện thoại của bạn để bớt nhớ”, Trung nói.

Lính Trường Sa những ngày Biển Đông dậy sóng

Lính đảo Trường Sa, khi Tổ Quốc cần, sẽ hy sinh đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc.

Khi nghe chỉ huy đảo nói "còn người, còn đảo, còn chủ quyền đất nước"... mắt tôi bỗng cay xè, giữa cái nắng rát rạt tháng 5, mồ hôi chảy xuống mắt xót kinh khủng, đưa tay lên lưỡi nếm thấy mặn chát. Trần Đăng Khoa từng viết không ở đâu nước biển mặn như Trường Sa thì phải. Mặn như máu.

Chủ quyền không thể mất

Tâm thế “người còn, đảo còn” ấy đã tạc vào trong mỗi con người nhỏ bé đang bám trụ trên đảo nhỏ giữa biển khơi muôn trùng sóng dữ và sự rình rập xâm lấn của “người láng giềng” nhiều tham vọng.

Lính đảo Trường Sa đã sẵn sàng.
Lính đảo Trường Sa đã sẵn sàng.
Cả tuần nay, triệu triệu trái tim Việt nhói đau, cùng hướng về nơi biển Đông dậy sóng, dõi theo từng bản tin về tàu chiến Trung Quốc gây hấn mỗi ngày trên biển Đông, nơi chúng hạ giàn khoan dầu khí bất hợp pháp bất chấp luật biển và chủ quyền Việt Nam. Trong đất liền thì vậy, tâm lý anh em ngoài đảo thế nào, tôi hỏi Thượng tá Phạm Văn Hoà – Chỉ huy trưởng đảo Trường Sa lớn.

Người chỉ huy cao nhất của đảo tiền tiêu nói ngắn gọn: “Anh em chiến sỹ ngoài đảo luôn sẵn sàng chiến đấu. Chính phủ đang nỗ lực cho các giải pháp đàm phán hoà bình, không ai trong chúng ta muốn chiến tranh. Nhưng lính đảo Trường Sa, khi Tổ Quốc cần, sẽ hy sinh đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc”.

Mỗi người là một cột mốc chủ quyền của Tổ quốc

Không chỉ tôi, mà cả đoàn công tác do Thứ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Văn Công dẫn đầu ra đảo hôm đó đều có một cảm giác khó diễn tả thành lời khi nghe tiếng trung tá Giáp vang khắp đảo ngay phút đầu gặp mặt: “Tôi, Trung tá Lương Xuân Giáp – Chính trị viên đảo Trường Sa lớn báo cáo, toàn bộ cán bộ, sỹ quan, chiến sỹ và nhân dân trên đảo đã tập hợp đầy đủ đón đoàn cán bộ Bộ GTVT thăm đảo. Báo cáo hết – Xin chỉ thị đồng chí”.

Trên đảo nhỏ chưa đầy một cây số vuông, tiếng hô điều lệnh và nghi thức đón đoàn được tiến hành trang trọng trong kỷ luật thép khiến không ít người trong chúng tôi trào nước mắt. Tổ quốc là đây.

Đảo nhỏ kiên cường giữa trùng dương sóng dữ, cách xa đất liền, với vô vàn khó khăn về vật chất, nhưng mỗi quân dân trên đảo luôn sắt son một điều: Sự hiện diện của mỗi người là một cột mốc chủ quyền của Tổ Quốc.

Lần này, đoàn công tác của Bộ GTVT ra Trường Sa mang theo quà tặng mà Bộ trưởng Đinh La Thăng đã hứa trong lần đến thăm đảo trước đó: Một chiếc xe bán tải chở hàng.

Món quà ý nghĩa khiến các chiến sỹ vui ra mặt. Hàng tiếp tế lên đảo nhiều, quân lương, nhu yếu phẩm, thiết bị, trước vẫn phải đẩy xe cải tiến giờ đã có thể chở nhanh hơn, đảm bảo hơn.

Chào đón đoàn bằng cái bắt tay siết chặt, chỉ huy trưởng Phạm Văn Hoà xúc động: Cảm ơn Bộ trưởng và cán bộ, người lao động ngành giao thông đã yêu thương, chia sẻ cùng Trường Sa lớn.

Quay sang nói nhỏ với tôi, Chủ tịch Công đoàn GTVT Đỗ Nga Việt xúc động: “Đoàn công tác của Bộ có mặt tại đây lúc này thật ý nghĩa. Máy bay tiêm kích, tàu chiến của Trung Quốc ngày càng ngang ngược, khiêu khích, quân dân trên đảo sẽ thấy ấm lòng hơn với những tình cảm đến từ đất liền”.

“Những chàng trai ra đảo đã quên mình”

Trong lúc ấy, cậu lính hải quân Vũ Duy Đạt trẻ măng cứ cười tủm tỉm khi thấy mấy chị trong đoàn chen nhau xem vườn rau, đàn vịt tăng gia của anh em trên đảo. Đạt nói, các đoàn chủ yếu ra bằng tàu, phải đi dài ngày nên không thể mang nhiều đồ tươi, hoa quả. Lính đảo phải tăng gia, trồng rau cải, muống biển, nuôi vịt, gà để cải thiện.

Đạt, chàng lính hải quân trẻ đầy bản lĩnh trên đảo Trường Sa.
Đạt, chàng lính hải quân trẻ đầy bản lĩnh trên đảo Trường Sa. 
Mấy hôm nay, tàu Trung Quốc gây hấn gần đảo Hoàng Sa, bố mẹ ở nhà cũng lo lắng điện thoại ra hỏi thăm tình hình. Em phải động viên ngược lại. Bọn em vững vàng lắm, lính đảo mà, Đạt nói.

Trìu mến nhìn Đạt và đồng đội tập luyện và tăng gia trên đảo, những chàng trai quá trẻ chỉ vừa rời ghế nhà trường, những câu thơ của nhà báo Nguyễn Việt Chiến chợt ùa đến trong tôi: “Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả/Những chàng trai ra đảo đã quên mình/…

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát/Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời/Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất/Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi…”

Còn Miện, lính đơn vị 370 của không quân thì chia sẻ, bọn em nóng lòng lắm rồi, Trung Quốc thật hung hăng ngang ngược. Biết rằng phải có quân lệnh mới hành động nhưng trái tim đã dõi theo nhịp đập của cả nước từng ngày.

Rồi Miện đọc bài thơ đã lan truyền trên mạng nhiều ngày nay: “Vietnam ơi, hãy cùng nắm chặt tay/Ừ nước bé, nhưng hùng gan, bền chí/Quyết không để bọn ngoại bang khinh thị/Điện Biên Phủ ngoài khơi, ta chờ lệnh, tiến lên nào !!!”…

Dùng trực thăng đưa vợ lính Trường Sa đi cấp cứu

(Kiến Thức) - Sau nhiều giờ bay khẩn cấp, trực thăng của Sư đoàn Không quân 370 đã kịp thời đưa nữ bệnh nhân là vợ lính Trường Sa vào đất liền cấp cứu.

Ngày 28/12, Trung đoàn 917 (thuộc Sư đoàn Không quân 370, Quân chủng PK-KQ) đã dùng trực thăng bay ra huyện đảo Phú Quốc (Kiên Giang) để đưa chị Phạm Thị Thơm đang bị bệnh nặng vào đất liền để cấp cứu.

Bệnh nhân được đưa vào đất liền để cấp cứu là Phạm Thị Thơm (SN 1979, quê Quảng Bình, hiện đang cư ngụ tại thị trấn An Thới, huyện đảo Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang), là nhân viên nấu ăn tại Hải đội 512, Lữ đoàn 127 thuộc Vùng 5 Hải quân.

Khám phá tiêm kích MiG ít biết trong KQND Việt Nam

(Kiến Thức) - Ngoài MiG-17, MiG-21, Không quân Nhân dân Việt Nam từng sử dụng mẫu tiêm kích MiG-15UTI trong kháng chiến chống Mỹ. 

Kham pha tiem kich MiG it biet trong KQND Viet Nam
Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, nhắc tới các trang bị của Không quân Nhân dân Việt Nam, hầu như người ta thường nhờ ngay tới tiêm kích MiG-17, MiG-21. Đấy là những chú “én bạc” đã hạ đo ván hàng trăm máy bay Mỹ gồm cả siêu cơ B-52 gây chấn động địa cầu.  

Tin mới