Biết mẹ vợ bị ung thư, chồng liền đề nghị bán đất chữa bệnh cho bà

Tôi nghe chồng nói mà sững người và kinh ngạc tột độ.

Mẹ tôi mới phát hiện bị ung thư được gần một tháng nay. Từ lúc biết mình có bệnh, tinh thần và sức khỏe của bà suy sụp nhanh chóng. Vợ chồng tôi bận bịu suốt ngày, không thể chăm sóc mẹ ở bệnh viện được nên đành phải thuê người chăm sóc. Khi nào tan làm, chúng tôi sẽ đến viện với bà. Biết mẹ buồn nhưng tôi cũng không thể làm khác được.

Tình trạng bệnh của mẹ tôi ngày càng tiến triển xấu đi. Nhiều khi thấy mẹ nằm thở oxy, đau đớn chống chọi với căn bệnh phổi mà nước mắt tôi lại tràn ra.

Hôm qua, chồng bỗng đề nghị tôi một chuyện. Anh muốn tôi nghỉ việc để chăm sóc, phụng dưỡng mẹ. Không những thế, anh còn muốn bán đi mảnh đất mà chúng tôi mới mua được vài tháng để chạy chữa cho mẹ. "Còn nước còn tát, mẹ mới là người quan trọng nhất em à". Chồng tôi nói thế.

Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này. Bán đất thì tôi không đắn đo vì đó là chuyện nên làm. Nhưng tôi vẫn tiếc nuối công việc và mức lương mà nhiều người mơ ước. Nếu nghỉ việc, chỉ sợ sau này tôi khó tìm được việc nào ưng ý và sẽ mất một thời gian dài để phấn đấu, làm lại từ đầu. Nhưng chẳng lẽ cứ thuê người chăm sóc mẹ mãi. Mà bố tôi cũng già yếu, lại bị đau vẹo cột sống nên không thể đến viện chăm sóc mẹ được.

Từ lúc chồng nói, tôi cứ suy nghĩ suốt. Hiện tại, mức lương của anh thấp hơn tôi. Hay tôi khuyên anh nghỉ việc để chăm sóc mẹ vợ nhỉ? Còn tôi, sau khi tan làm, tôi sẽ đến viện ở với mẹ vào ban đêm. Mong mọi người góp ý để tôi đưa ra quyết định đúng đắn nhất.

Hậm hực vì nhà vợ thách cưới 200 triệu, hơn 1 năm sau tôi mới vỡ lẽ

Thời đại này mà nhà vợ còn thách cưới tới 200 triệu, cũng may nhà tôi có điều kiện chứ nếu không chắc cũng từ hôn luôn mất.

Sau 3 năm nếm đủ gia vị của tình yêu thì tôi và Yến quyết định tiến đến hôn nhân.

Chúng tôi không phải lo lắng nhiều về chuyện tổ chức lễ cưới vì điều kiện gia đình tôi rất tốt, bố mẹ tôi có một công ty nhỏ, bản thân tôi cũng là chủ một cửa hàng cà phê, đã mua được nhà ở khu đô thị và có xe hơi.

Muốn ly hôn vì mẹ vợ bắt biếu 7 triệu/tháng, bà qua đời tôi bật khóc

Chu cấp cho mẹ vợ 7 triệu/tháng, số tiền còn lại chi tiêu đã là khó khăn chứ đừng nói đến tiết kiệm. Sinh thêm một đứa con thì chắc chắn là không bao giờ đủ được.

Ngay sau đám cưới của tôi và vợ, mẹ vợ gọi hai đứa đến nói chuyện. Bà tuyên bố bây giờ bà già rồi, không kiếm ra tiền, cả cuộc đời đã vất vả nuôi nấng con gái trưởng thành. (Bố vợ mất rồi, ông bà chỉ sinh được vợ tôi). Từ giờ bà muốn con gái phải chu cấp cho mẹ 7 triệu/tháng để bà chi tiêu, ăn uống.

Lúc đó lương của tôi được 13 triệu, lương của vợ 9 triệu. Chúng tôi phải trả tiền thuê nhà, chi tiêu sinh hoạt của hai vợ chồng, ngoài ra còn đủ khoản tiền phát sinh. Chu cấp cho mẹ vợ 7 triệu/tháng, vậy thì chúng tôi chỉ còn 15 triệu. Từng đó tiền chi tiêu đã là khó khăn chứ đừng nói đến tiết kiệm. Sinh thêm một đứa con thì chắc chắn là không bao giờ đủ được.

Lúc đó lương của tôi được 13 triệu, lương của vợ 9 triệu. (Ảnh minh họa)

Tôi bảo vợ nói với mẹ cô ấy mỗi tháng chúng tôi gửi khoảng 2 triệu biếu bà, 7 triệu thì quá sức. Bà còn sức khỏe, chịu khó làm thêm việc gì đỡ đần con gái. Tôi thấy như vậy là hợp lý, đến bố mẹ tôi còn chẳng cần chu cấp đấy thôi.

Nhưng mẹ vợ không chịu, bà khăng khăng 7 triệu mới đủ cho bà ăn uống sinh hoạt. Vợ tôi thì thương mẹ, là người con gái có hiếu, cô ấy bảo sẽ trích lương của mình đưa cho bà, tôi không cần bận tâm. Khổ nỗi lương vợ 9 triệu, chu cấp cho mẹ 7 triệu thì cô ấy còn chẳng đủ ăn, nói gì tới đóng góp cho gia đình. Thế khác gì đặt mọi gánh nặng còn lại lên vai tôi.

Tôi ôm vợ, hai vợ chồng cùng khóc vì cảm kích và vì thương mẹ vợ. (Ảnh minh họa)

Đọc xong lá thư mẹ vợ viết gửi cho các con, tôi cũng không kìm được nước mắt. Lúc đó chúng tôi mới biết 7 triệu mỗi tháng gửi cho bà, mẹ vợ không hề tiêu đến xu nào. Bà vẫn làm thêm kiếm thu nhập, tự chi tiêu. Tiền chúng tôi gửi, bà dành dụm rồi mua trả góp một mảnh đất từ mấy năm trước. Mục đích của bà sau cùng chỉ là muốn con cái biết tiết kiệm tiền, biết nỗ lực hơn trong cuộc sống, sợ chúng tôi tuổi trẻ có được đồng nào tiêu hết bấy nhiêu, không biết dành dụm cho tương lai.

Nghĩ lại nếu mẹ vợkhông đặt ra áp lực đó thì có lẽ tôi cũng không có được ngày hôm nay. Tôi sẽ không cố gắng nỗ lực nhiều đến thế trong công việc để có được thành công như hiện tại. Và chắc chắn là chúng tôi cũng không thể dành dụm được một mảnh đất trị giá lớn đến thế này. Tất cả là nhờ có mẹ vợ. Bà không chỉ giữ tiền cho các con mà còn biết đầu tư sinh lời.

Tôi ôm vợ, hai vợ chồng cùng khóc vì cảm kích và vì thương mẹ vợ. Bà đã dành hết những gì mình có cho con cái, chấp nhận mang tiếng xấu khi đòi hỏi con cái chu cấp mỗi tháng. Thật may mắn vì tôi đã không bất mãn mà ly hôn, kiên trì cho đến bây giờ, cũng là lúc hiểu ra mọi chuyện, hái được trái ngọt.

Tin mới