Ở đời, chẳng ai biết trước được ngày mai. Cho nên con người có tính toán và sắp đặt vẹn toàn đến mấy khó mà che được mắt trời, không trước thì sau lồ lộ ra cả mà thôi.
Nhưng cái chuyện nó yêu em thì ngược lại. Nếu có đi hỏi những bậc tiền bối để xin những lời khuyên trước khi yêu em thì chắc chắn rằng họ cũng không biết phải khuyên sao cho phải, vì giữa em và nó là cái duyên cái nợ. Mà chữ nợ nó nặng hơn chữ duyên nên nhiệm vụ của nó trong chuyện tình này là cắm đầu trả nợ cho em.
Ảnh minh họa. |
Em hơn nó một tuổi mà lại học năm nhất, nó năm hai. Cái hôm đầu tiên gặp em, em ngại ngùng gọi nó là anh, vì nó học khóa trên. Chả hiểu trời xui, đất khiến sao hai đứa ở chung dãy trọ.
Dãy phòng trọ thiết kế theo hình chữ L, cái nét En xổ dài xuống được ba phòng cái nét Lờ sang ngang được hai phòng, em ở nét En, nó ở nét Lờ. Nó chính thức thích em vào cái hôm sinh nhật em. Một hộp quà nho nhỏ, một bài thơ ngắn ngắn, một bài hát lãng mạn đầy tình ý đã làm cho em thổi nến mà khóc. Phàm, nước mắt phái yếu đánh gục những gì gọi là hảo hớn của đấng nam nhi. Nó ngây ngô nghĩ, chắc lần đầu em mới biết thế nào là sinh nhật, mà sinh nhật ấm áp như vậy, tràn đầy tình người như vậy không khóc mới chuyện lạ. Con người chứ có phải máy móc đâu mà không biết cảm động.
Rồi chết. Đã khóc là đã yêu. Rồi mười bữa như chục hai đứa có nhau. Lại ở một mình nữa tha hồ mà tự do. Một tháng, hai tháng, ba tháng lãng mạn bồng bềnh như cánh bướm mùa xuân. Thôi thì thề thốt đủ các kiểu, hứa hẹn tận mây xanh, đời đời kiếp kiếp cơm nếp dính nhau. Coi như duyên phận đã được trời xanh sắp đặt.
Được cái gật đầu của của chủ trọ nó dời qua ở với em, hai ta về một nhà góp gạo thổi cơm chung. Nó nuôi em sặc xừ. Em kể lể khóc lóc nhà em giờ không còn ai, chỉ mỗi mẹ em ngoài quê mà bệnh nặng, chắc em không học nổi, em phải về với mẹ. Nó mạnh miệng: “Không được, em cứ ở đây, mọi chuyện cứ để anh lo, đã có anh”.
Vậy là nó nghỉ học đi làm công nhân, kiếm tiền nuôi em ăn học, đi làm dù rất mệt. Tối về, nuốt được vài hột cơm vào bụng rồi lăn ra ngủ ngay, chẳng biết gì. Còn em vẫn ngoan ngoãn học bài. Sáu triệu một tháng, công nhân mà lương như vậy là cao, khi những đứa tốt nghiệp bằng cấp hẳn hoi làm văn phòng máy lạnh lương còm cỏi được có ba triệu một tháng.
Hai đứa sống ki cóp, một năm chốt lại để dành ngót năm mươi triệu chứ chẳng ít. Hai mươi tuổi đầu kiếm được số tiền đó là rất lớn với nó.
Một đêm, nó về thấy em ngồi thù lu khóc. Hỏi em có chuyện gì. Em nói, bệnh mẹ em lại tái phát, trầm trọng lắm, cần cả trăm triệu mới cứu nổi. Vẫn vẻ điềm tĩnh vốn có, nó chỉ nói: “Cứ ngủ đi, để đấy anh tính”. Ba ngày sau bằng mọi cách xoay xở nào mượn, nào vay, nào cầm cố, nào bán mọi thứ có thể, nó cũng kiếm được năm mươi triệu về đưa vợ tương lai.
Đêm đó nó và em ngồi đếm mãi mới hết một trăm triệu, gói thật kỹ trong một túi xách, mấy lớp hẳn hoi, để sáng ra em về cứu mẹ. Ngày em đi nó dặn dò đủ các kiểu, em giữ gìn sức khỏe, về lo cho mẹ xong rồi hẳn vô với nó, không cần nôn nóng. Nhưng nó nào biết, kể từ ngày hôm đó, em không còn nhớ đường vào nam. Mẹ em hết bệnh hay chưa nó không rõ, nhưng nó biết em đã mắc căn bệnh khác, bệnh phụ tình.
Mời quý độc giả xem video hài hước về ngoại tình (nguồn Youtube):