Càng yêu càng hận

Không hiểu sao anh đối xử tồi tệ như thế nhưng tôi lại không thể quên anh được?

Năm 18 tuổi, tôi lên thành phố làm công nhân, ở trọ gần phòng anh. Thấy anh là người có ý chí, vừa học, vừa làm nên tôi đem lòng yêu thương. Trai đơn gái chiếc, có tình cảm, lại sống gần nhau nên chỉ sau một thời gian ngắn là chúng tôi nhanh chóng góp gạo thổi cơm chung.

Thấy anh đi học vất vả, tôi tình nguyện cơm nước, giặt giũ, lo lắng, chăm sóc anh. Để anh có điều kiện học hành, tôi không tiếc tiền bạc, công sức. Biết anh học ngành xây dựng, cần có cái máy tính, tôi đã phải chạy xe hàng trăm cây số về quê, xin cái máy tính cũ của người anh họ đem lên cho anh. Những khi anh trễ học phí, tôi lấy tiền lương của mình ra đóng. Thời gian thấm thoắt, ngày anh làm luận văn tốt nghiệp cũng đến. Tôi khấp khởi hy vọng, chờ đợi anh sẽ ngỏ lời cưới tôi như đã hứa. Nhưng, trái với những gì tôi mong đợi, anh ngày càng lạnh nhạt, thậm chí kiếm chuyện xa lánh tôi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Để tách khỏi tôi, đầu tiên anh lấy cớ dọn sang nhà một người bạn để tiện trao đổi bài vở làm luận văn. Vì yêu, tôi gần như mù quáng, tìm mọi lý do để được ở bên anh. Tôi vứt bỏ cả lòng tự ái, danh dự của một người con gái, dọn sang ở chung nhà trọ với bạn anh. Bạn anh bực bội ra mặt, phải ngăn phòng làm đôi để cho tôi với anh ở. Anh cũng tỏ rõ sự khó chịu, mặt nặng mày nhẹ, thường xuyên kiếm chuyện nhiếc mắng, sỉ nhục tôi.

Trong thời gian anh hắt hủi, tôi chỉ biết khóc thầm, không thể tâm sự với ai. Một người bạn nam làm chung công ty, thấy tôi rầu rĩ đã thường xuyên an ủi, động viên. Trong lúc buồn bã, mất phương hướng, tôi nhắm mắt đưa chân, nhận lời cầu hôn của anh bạn. Tôi đi chụp hình cưới mà gương mặt cô dâu cười như khóc. Tôi không có chút cảm xúc nào với anh bạn ấy nhưng khờ khạo nghĩ, việc lấy chồng rồi sẽ khỏa lấp hình bóng người yêu cũ. Tôi còn nghĩ, tôi lấy chồng sẽ khiến anh phải ray rứt, ân hận. Nhưng, dù ở bên chồng, tôi vẫn không quên được anh. Tôi nhiều lần lén chồng, nhắn tin liên lạc với người yêu cũ.

Những dịp đặc biệt, anh hẹn tôi đi chơi. Chúng tôi thường thuê khách sạn, chăn gối với nhau. Việc gì đến cũng đến, do không ngừa trước, tôi lỡ có thai với anh.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Bố mẹ chồng mắng chửi tôi rồi đuổi mẹ con tôi khỏi nhà. Đau khổ tận cùng, tôi điện thoại cầu mong anh giúp đỡ. Đáp lại những lời năn nỉ của tôi, anh lạnh lùng: “Con của cô thì cô tự lo. Tôi không có trách nhiệm gì với nó cả. Đừng làm phiền tôi”.

Những khi con gái ốm đau, mình tôi ôm con đi bệnh viện, gọi cho anh tôi luôn nhận được những lời chửi rủa. Không hiểu sao anh đối xử tồi tệ như thế nhưng tôi lại không thể quên anh được? Tôi phải làm sao khi nỗi đau giữa yêu và hận cứ ngày một lớn dần trong lòng? Không lẽ tôi cứ sống câm lặng, để con gái mình chịu thiệt thòi vì không bao giờ có được tình yêu, sự quan tâm của cha ruột?

Vết nứt tình yêu

Dường như… em đang trở thành gánh nặng và khối u ám khiến anh mệt mỏi thì phải, tự nhiên…em nghĩ thế.

Nếu như điều đó là sự thật, làm ơn hãy nói với em anh nhé. Em chưa và không bao giờ muốn làm gánh nặng của ai đó, với anh lại càng không. Em cũng chưa và không bao giờ muốn ai chịu đựng mình, điều đó… nó khủng khiếp lắm, anh ạ.

Em đến với anh, tự nguyện và chấp nhận làm người đến sau như một điều hiểu nhiên, không nghĩ rằng mình sẽ và có quyền đòi hỏi ở anh một điều gì đó, nhiều hơn một chút nhớ nhung mơ hồ và vài dòng tin nhắn - có đôi khi là vô thưởng vô phạt, nhưng với em lại là những vết nhớ cứ âm thầm găm vào lòng, để lâu lâu lại lôi nó ra, đọc và cười một mình, để thấy lòng mình bỗng dưng ấm lại, bỗng dưng thấy cuộc sống vẫn ngọt ngào.

Em nhỏ bé lắm, nên chỉ có thể cho anh sự bình yên – những giây phút bình yên ngắn ngủi để khỏa lấp những tiếng thở dài và mỏi mệt của đời thường đang vô tình đẩy con người rời xa nhau. Những lần em được gặp anh chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Những lần ta thật sự bình yên bên nhau chỉ đủ đếm bằng phút bằng giây. Và những lần được lắng lòng lại để nhìn thấy anh cười - nụ cười vẹn nguyên như trẻ nhỏ - chỉ đủ đếm bằng khoảnh khắc.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Em nhớ, hầu như mỗi lần bên em, anh luôn mang theo cả công việc, cả những cuộc điện thoại chỉ bàn về một vấn đề nào đó - không có anh và em, và đôi khi anh mang cả những tiếng thở dài não nề lại thật gần bên em. Em… buồn chứ, và đau lắm chứ. Vì… em cũng chỉ là một cô gái bình thường với những mộng ước giản đơn và bình thường như thế. Em không đủ thánh thiện và lòng bao dung để chia sẻ anh với tất tật mọi thứ đến và đi trong cuộc sống của anh - một khoảng trời riêng nào đó mà em mơ hồ không thể chạm vào. 

Nhưng rồi… em đã học cách làm quen với điều đó, học cách không giữ anh cho riêng mình. Học cách im lặng để trôi theo những tiếng thở dài mệt mỏi của anh. Tất cả những điều đó, cũng chỉ để đánh đổi vài giây phút bình yên thực sự cho anh. Em tự bắt mình không được nhõng nhẽo, mè nheo, không được giận hờn vô cớ để anh không phải bận lòng. Vốn dĩ, em mít ướt lắm, nhưng trước anh em luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, vì anh bảo anh rất sợ nước mắt. Có những khi… em đã khóc, khóc rất thật, anh ạ. Nhưng em quay đi che giấu, quay đi để cất vội chút yếu lòng vội vã, vì đã lỡ hứa với anh sẽ chẳng bao giờ chảy nước mắt khi mình gặp nhau.

Thực ra, em đã giấu đi của chính mình rất nhiều cảm xúc khi đứng trước anh. Ngồi đối diện nhau ở một góc quán nào đó - khi quen khi lạ. Điều chúng ta dành cho nhau chỉ là hai bàn chân tự tìm nhau và khẽ chạm vào nhau, rồi tự mỉm cười với chính mình. Thực ra, em đã muốn nhiều hơn thế… Em đã muốn được nghiêng đầu dựa vào vai anh, một khoảnh khắc như khi em trông chờ nụ cười của anh thôi cũng được. Em đã muốn nép vào anh, để yên tâm thở dài, để tạm khép lại đôi mắt bao đêm dài mất ngủ, và để cảm nhận chút bình yên, ít ỏi thôi, một tí chút thôi, chẳng cần gì nhiều. Có khi, em tham lam nên ước ao một cái ôm dài, một cái xiết tay đủ chặt để em tin mình là của nhau trong giây phút ấy, rồi yên tâm trả anh về với thế giới của riêng anh, không có em trong đó.

Chiều nay, mưa không về. Chiều nay… anh lỡ hẹn. Em lại một mình chơ vơ nơi thềm cửa, chỉ để tìm kiếm một bước chân quen. Em khóc, anh ạ. Không phải vì anh lỗi hẹn, chỉ là khóc thế thôi, để được trở về với chính mình, trở về với em mềm yếu và nhỏ nhoi khi không có anh bên cạnh, chỉ để biết chắc thêm rằng, em đang nhớ anh quay quắt. Em đã cố gắng để quen với việc anh sẽ trễ hẹn, sẽ lỗi hẹn, và sẽ rời xa em bất cứ lúc nào công việc ập đến, mà sao… lòng vẫn đắng đót, mà sao… vẫn thấy quặn đau…

Em lại lật dở lại những dòng tin nhắn, xòe bàn tay đếm những lần anh đã gọi em ngọt ngào: Đằng ấy ơi… Mình dậy chưa?... Bé ơi… Mít ướt ơi… Chào buổi sáng bé Lười… Xin chào người ăn mưa… Em xòe thêm bàn tay nữa đếm những lần anh hờn ghen trẻ nhỏ: Lại làm thơ tặng ai nữa đó? Từ nay không được nắm tay ai nữa nghen… Em nhìn những giọt nắng bên khung cửa, đếm những câu anh dặn dò: Em đừng buồn nhiều nghen. Không được mít ướt nữa đâu đó. Em phải khỏe nghen. Em cười nhiều lên nhé.

Và… em lại cười, nghe lòng mình vụn vỡ. Chẳng bao giờ em định nghĩa được những cảm xúc bên anh. Chẳng bao giờ em gọi tên được tình cảm của mình. Nếu một ngày… anh cảm thấy mệt mỏi… Nếu một lúc nào đó, anh không còn thấy bình yên khi bên em nữa… đừng giấu lòng mình anh nhé. Em sẽ mỉm cười và bước đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi em tới. Để anh không cảm thấy chênh vênh, không cảm thấy mình vừa mất đi một thói quen ngọt ngào khi mỗi ngày thức dậy, có ai đó thủ thỉ bên mình: nhớ em hông và biết chắc anh sẽ lại mỉm cười…

Tình yêu câm lặng

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...

Lần đầu nhìn anh, tôi đã thấy trái tim mình đập vội. Tôi không phải loại người dễ dãi nhưng với anh, mọi quy tắc đã không còn giá trị. Tôi nhớ anh, một nỗi nhớ đôi khi thật dịu êm nhưng cũng có lúc cứ cồn cào.

Nhiều đêm tôi mất ngủ, đúng hơn là không dám ngủ bởi sợ những giấc mơ có anh sẽ không về khi tôi ngủ say. Tôi nhắm mắt lại, tự tạo cho mình những giấc mơ chỉ có 2 người, tôi và anh.

Không thể lý giải được vì sao trái tim tôi vụn vỡ ngay lần đầu gặp anh. Tôi không làm sao quên được giọng nói ấm áp, tiếng cười hào sảng và cả đôi bàn tay với những ngón thon dài của anh khi lướt trên phím đàn. Tôi thích ngắm bàn tay anh dù nơi ấy, ngón đeo nhẫn đã không còn tự do...

Tình yêu đơn phương đó đã theo tôi suốt những tháng năm dài. Tôi vờ như không quan tâm nhưng thật lòng không bỏ sót bất kỳ một điều gì về anh. Rất lạ lùng là tôi thấy vui khi biết rằng anh vẫn hạnh phúc với người mà anh chọn lựa dù ngón đeo nhẫn đã có chủ như mũi gai cắm vào trái tim tôi. Tôi hạnh phúc khi thấy mình đã đánh giá đúng về anh - một người đàn ông thủy chung, mẫu mực. Người phụ nữ nào có được anh hẳn sẽ là một trong những người hạnh phúc nhất…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi cứ dõi theo anh như thế cho đến chiều nay… Cuộc gặp không phải tình cờ. Tôi đến để đưa tiễn người phụ nữ của anh. Chị đã ra đi sau những ngày dài chống chọi với bệnh tật. Anh ngồi trước mặt tôi. Mái tóc bồng bềnh ngày xưa giờ đã có vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt, giọng nói và những ngón tay thon dài vẫn vẹn nguyên như lần đầu tôi gặp anh. 10 năm đã qua. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...

Tin mới