Chết sốc khi nghe tin chồng bị quai bị, không thể có con

Khi vào công ty, tôi may mắn được trưởng phòng Minh trực tiếp hướng dẫn công việc.

Thảo nào con gái xếp hàng cả cây số nhưng lạ một điều là đến giờ, Minh vẫn độc thân.
 
Có lẽ là “út ít” nên tôi được sếp cưng nhất. Minh không dấu diếm sự quan tâm đặc biệt của anh. Tôi nắm bắt công việc nhanh chóng nên chỉ sang tuần thứ hai, tôi đã trở thành “ trợ lý trưởng phòng” với cả lô công việc anh giao. Tôi luôn nhanh chóng hòan thành công việc để được Minh khen: “Em giỏi lắm! Chà! Một cô bé thông minh!”. “Cám ơn út nhé!”... Có thể đó là cách sếp khích lệ nhân viên.
Nhưng tôi luôn tìm thấy trong mỗi ánh nhìn, mỗi lời khen của Minh một điều gì đó mới mẻ và hấp dẫn. Mỗi khi gần Minh, tôi nhận ra mình bị xốn xang. Hơi thở gấp gáp hơn và tim đập nhanh hơn. Tựa hồ như từ anh phát ra một luồng điện mạnh đến nỗi từng tế bào trong cơ thể tôi bị chạm, gai gai. Đó là một cảm giác hấp dẫn khiến tôi luôn muốn đến gần Minh, muốn được chạm vào người anh. Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để giữ trái tim mình không nhảy ra khỏi lồng ngực những khi bắt gặp ánh mắt nồng ấm và nụ cười dịu dàng của anh.
Có thể dấu diếm mọi thứ. Nhưng tình yêu thì không dấu được. Cả phòng đều biết tôi yêu Minh và biết sếp đặc biệt chú ý đến tôi. Hình như ai cũng mong chúng tôi thành đôi. Một cặp đôi trời sinh. Mọi người nói vậy. Và tôi cũng tin vậy. Tôi phấp phỏng chờ đợi ở Minh một lời khẳng định.
Chiều thứ 5, Minh nói tôi bố trí để đi công tác với anh. Nơi đến là một thành phố biển. Tôi rất vui vì luôn ao ước được một lần đến biển, để nhìn những con sóng tấp vô bờ, để nghe tiếng sóng biển rì rào đêm đêm. Không những thế, tôi sẽ được kề cận bên Minh. Chắc chắn Minh sẽ nói với tôi những điều cần nói…
Suốt ngày thứ 6, tôi và Minh bù đầu với công việc. Minh chứng tỏ không chỉ sự vững vàng về chuyên môn mà còn cả khả năng thuyết phục đối tác. Chúng tôi đã thắng trong cuộc đấu thầu một công trình lớn.
Trong bữa tiệc chiêu đãi tối hôm đó, Minh uống khá nhiều. Công việc đã giải quyết xong. Mai là thứ Bảy. Minh sẽ có một ngày để ngủ, nghỉ ngơi. Không có gì là quá đáng nếu anh say. Tôi nghĩ vậy khi cùng anh về một khách sạn nằm sát biển.
Minh ngoan ngoãn để tôi dìu lại giường, giúp anh cởi giày, đắp chăn… Khuôn mặt anh trong giấc ngủ thật đáng yêu. Tôi cúi xuống, thì thầm bên tai anh: “Ngủ ngon, Minh yêu quí! Em rất yêu anh!”. Tôi quay người, định bước ra cửa.
“Khoan đi đã! Em lại đây! Đừng bỏ anh một mình! Anh cũng rất yêu em! Chúng mình cưới nhau nhé!”. Cả người tôi lâng lâng như đi trên mây nên khi Minh tắt đèn, kéo tôi ngã xuống giường, tôi ngoan ngoãn làm theo… Sau đêm đầu tiên đáng nhớ đó là một đám cưới rình rang do gia đình Minh đứng ra tổ chức.
Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Chỉ có điều, dù không “kế hoạch”, nhưng đã sang năm thứ 3, trong nhà vẫn không xuất hiện tiếng trẻ thơ. Nhiều lần tôi nói Minh đi khám, nhưng chồng tôi luôn thoái thác và an ủi: “Em đừng lo! Chúng mình đều khỏe mạnh. Từ từ rồi sẽ có con!”. Một hôm, tôi dọa Minh, nếu không đến bệnh viện, tôi sẽ li dị, Minh mới chịu đi.
Kết quả, như tôi từng lo sợ: Minh không thể có con do hậu quả của bệnh quai bị khi còn nhỏ. Minh ôm đầu, ủ rũ: “Vậy mà, anh cứ hi vọng… Xin lỗi em! Anh đồng ý li dị!”. Tôi đứng sững như hóa đá. Làm mẹ là ước mơ của tất cả mọi phụ nữ trên thế giới này. Nhưng… tôi cũng rất yêu Minh. Anh đâu có lỗi vì bị bệnh? Tôi nắm tay anh, dịu dàng: “Không sao! Chúng mình sẽ xin con nuôi!”.
Hiện nay gia đình nhỏ gồm bốn thành viên không cùng dòng máu của tôi và Minh luôn đầy ắp tiếng cười. Như để tạ lỗi với tôi, Minh luôn chứng tỏ là một người chồng, người cha tuyệt vời…

Người vợ xăm mình để quên nỗi đau chồng ngoại tình

"Lúc đi xăm đau nhưng không là gì so với tình trạng lúc đó, vì tôi xăm trong trạng thái căm giận", người vợ có chồng ngoại tình chia sẻ.

Hôn nhân không trọn vẹn

Nỗi đau của cô bé “da trâu” bị mẹ cha ruồng bỏ

Có làn da đen nhẻm giống như da trâu, chính vì sự khác biệt ấy, Quỳnh không thể hòa nhập với lũ trẻ cùng trang lứa.

Giữa cao nguyên bạt ngàn nắng gió, xung quanh là những chàng trai cô gái “da nâu mắt sáng, vóc dáng hiền hòa”. Vậy mà chỉ duy có cô bé Nguyễn Thị Như Quỳnh (sinh năm 2002, trú tại thôn Tân Bình II, xã Đắk Hòa (Đắk Song, Đăk Nông) lại có làn da đen nhẻm giống như da trâu. Chính vì sự khác biệt ấy, Quỳnh không thể hòa nhập với lũ trẻ cùng trang lứa...
Noi dau cua co be da trau bi me cha ruong bo
 
“Lạ” giữa cộng đồng
Chúng tôi chẳng mấy khó khăn để tìm đến cô bé bị trời đày “lạ lùng” như cách gọi của người dân nơi đây dành cho Nguyễn Thị Như Quỳnh. Trong ngôi làng, cô bé gần như bị cô lập, bởi nỗi ám ảnh về “con ma” trong người em đã khiến mọi người không khỏi sợ hãi khi tiếp xúc. Bởi nước da Nguyễn Thị Như Quỳnh quá khác biệt với mọi người nơi đây. Chính vì thế, người dân trong làng đều sợ hãi khi nhắc đến cô bé này.
Giữa trưa khi người trong làng đi làm rẫy vắng vẻ, chỉ có đám trẻ con làng đang tập trung chơi đùa dưới bóng cây, mặt mũi đứa nào cũng lấm lem bùn đất và đôi mắt sáng tinh nghịch. Thấy có khách lạ, chúng lấm lét nhìn rồi thì thào với nhau khi chúng tôi tìm đến nhà của Nguyễn Thị Như Quỳnh. Gọi mãi không có tiếng ai trả lời, chúng tôi đứng tần ngần trước căn nhà sàn nhỏ nghèo nàn của Quỳnh. Một lúc sau mới có một người hàng xóm cất tiếng hỏi. Biết chuyện, người hàng xóm này chia sẻ: “Nó tội lắm. Suốt ngày cứ ru rú trong nhà thôi. Cứ ra khỏi nhà là không chịu được ánh nắng mặt trời đâu. Mà có ra được thì người dân trong làng cũng hắt hủi vì thấy nó khác mọi người quá”.
Rơ Mah Suih mới 14 tuổi. Cô bé không có mũ nên để tóc lòa xòa, phủ kín cả hai mắt, chỉ biết ôm chú chó nhỏ làm bạn. Bởi từ khi sinh ra đến giờ cô bé rất ít khi tiếp xúc với mọi người trong làng. Trong căn nhà nghèo khó và bóng tối chập choạng, Nguyễn Thị Như Quỳnh dần trở nên dạn dĩ, linh hoạt hẳn lên.
Trò chuyện với chúng tôi, bà nội của Quỳnh cho biết từ khi sinh ra toàn bộ phần lưng của bé Quỳnh bị bao phủ bởi một lớp lông khá dày. Ở những chỗ lông rậm rạp nhất, những chiếc lông dài chừng tới 3-4cm có màu đen. Những chiếc lông này chia thành hai phần, lấy cột sống làm trục đối xứng, xuôi về hai bên. Phần da lưng bé có lông phủ có màu thâm đen. Phần da màu thâm đen hiện nay đã lan rộng ra trước bụng, xuống mông bé. Những đốm đen cùng những chùm lông bao phủ hết lên 2 bên ức, phía trước ngực của Quỳnh. Ngoài ra, một vài phần da nhỏ trên cổ, cằm, trán của bé cũng đang có dấu hiệu bị thâm đen, mọc lông. Từ nhỏ đã mang trên thân thể mình những phần da và lông đen thui, nên bé Quỳnh thường xuyên bị ngứa, bị nóng rất khó chịu.
Thành trẻ mồ côi vì cha mẹ sợ hãi bỏ đi
Noi dau cua co be da trau bi me cha ruong bo-Hinh-2
Bà Nội của Quỳnh nhọc nhằn nuôi cháu. 
Chúng tôi đang trò chuyện với Nguyễn Thị Chín, bà nội của Quỳnh. Bà chín kể: “Lúc mới sinh, thấy thân thể đầu tóc nó không giống người bình thường nên mọi người cũng sợ. Mấy người già trong làng bảo nó bị bệnh gì đó lạ lắm quở phạt nên mới cho nó không giống người làng thế chứ. Người dân ở đây chủ yếu ít học, trình độ dân trí thấp nên thấy nó như thế thì sợ lắm. Nhiều người đòi bắt nó bỏ vào rừng rồi, nhưng người trong nhà không chịu. Tôi đưa cháu nó đi khám bệnh nghe cán bộ y tế xã bảo, không sao đâu, gia đình tôi cũng đỡ lo. Nhưng người làng thì vẫn sợ, thế là nó không dám đi đâu hết. Mà nó không đi ra ngoài được đâu, cứ ra nắng là cả người nó đỏ hết lên”.
Vợ chồng đứa con trai của bà chín cũng buồn vì con mình sinh ra như thế, nhưng buồn hơn nữa là người trong làng luôn sợ hãi và xa lánh gia đình. “Nhiều khi có việc hay có cuộc vui nào của làng, của thôn, gia đình tôi cũng không dám đi vì sợ mọi người bảo mình mang đến vận xui cho cả làng. Rồi cái Quỳnh cũng không được chơi chung với lũ trẻ trong làng, suốt ngày chỉ thui thủi một mình. Vì cuộc sống gia đình khó khăn, lo được cái ăn đã khó nói gì đến chuyện chữa bệnh. Thôi thì đành vậy, đến đâu thì đến”, bà Chín ngậm ngùi cho biết.
Noi dau cua co be da trau bi me cha ruong bo-Hinh-3
Phần lưng của Quỳnh bị bệnh lạ. 

Lọ thuốc 26 triệu và nỗi đau của người mẹ nghèo

Đôi vợ chồng trẻ ôm giấc mộng vào Nam đi làm kiếm tiền về xây nhà. Giấc mộng chưa thành, cô con gái duy nhất đã bị bệnh ung thư. 

Thuốc điều trị 26 triệu đồng/lọ

Tin mới