Chồng lén lút theo dõi khi tôi tắm rồi làm một việc khiến tôi ngất xỉu

Tôi thật không ngờ anh lại keo biệt và bủn xỉn đến vậy, càng nghĩ tôi càng giận và muốn bỏ anh ra ngay lập tức.

Tôi và anh yêu nhau từ thời học đại học, tình cảm ban đầu rất đơn giản và trong sáng. Anh là mối tình đầu của tôi, biết nhà anh cũng không có điều kiện nhiều nên tôi cực kỳ hạn chế đòi ăn chơi, lúc nào tôi cũng nghĩ tiết kiệm cho anh.

Tình cảm của chúng tôi được đôi bên gia đình ủng hộ, mọi thứ cứ tiến triển đều đều như thế cho đến khi chúng tôi đi làm một thời gian thì kết hôn.

Thời điểm đó lương hai đứa cũng khá, thuê một căn chung cư mini ở ngoại thành hết 2 triệu rưỡi, số tiền còn lại cũng tạm đủ chi tiêu. Mọi thứ chỉ bắt đầu khó khăn khi tôi sinh con. Tôi không đi làm được nữa, mà nuôi con mọn lại cực kỳ tốn kém.

Chong len lut theo doi khi toi tam roi lam mot viec khien toi ngat xiu

Mọi thu chi đổ dồn lên chồng, tôi biết anh vất vả nên thương lắm, nhưng biết làm sao, gia đình hai bên đều khó khăn, chúng tôi không trông ngóng được.

Nhưng dần dần, tôi thấy anh thay tính đổi nết, không còn ân cần nữa, anh hay cáu gắt, khó chịu, đá thúng đụng nia. Bắt đầu bóng gió tôi ăn bám, một mình anh lo chán quá rồi. Anh bắt tôi cắt giảm chi tiêu, mọi thứ mua sắm đều phải do anh đồng ý mới được mua.

Nhiều lúc tôi cũng ức chế lắm, nhưng nghĩ mình đang phụ thuộc nên cắn răng chịu đựng.

Hôm trước, con ốm, tôi loay hoay đến 11 giờ mới dỗ con ngủ rồi tranh thủ đi tắm. Lúc tôi đi thấy anh đi theo, nghĩ chẳng có gì, nhưng vừa bật nước tắm thì thấy nước lạnh ngăn ngắt. Tôi gọi chồng, anh bảo anh không biết. Hôm đó tôi bị con nôn trớ khắp người nên cắn răng tắm gội nước lạnh cho xong. Ai ngờ vừa bước ra, tôi choáng váng đầu óc rồi ngã xuống.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình trong bệnh viện, chồng lo lắng ngồi bên cạnh. Anh cứ ấp úng không nói câu nào. Tôi giận và buồn lắm, tôi biết anh tiết kiệm nên tắt nóng lạnh, ép tôi tắm nước lạnh lúc nửa đêm. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn quá, anh keo kiệt đến mức không xót xa tôi. Tôi chán lắm, chỉ muốn bỏ quách cho xong.

Sống chết lấy người không yêu mình để rồi héo mòn trong "nấm mồ” hôn nhân

Tôi từng nghĩ chỉ cần tôi yêu anh và cố gắng thật nhiều là được, nhưng sau bao năm chung sống tôi vẫn không thể có được trái tim anh.

Sau 5 năm chung sống, tôi nghĩ ly hôn là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Tôi cứ tưởng chỉ cần tôi yêu anh, chỉ cần tôi hết lòng vì gia đình là đủ. Có thể tôi biết nhưng chưa từng một lần dám tin hay thừa nhận: Chồng tôi, anh ấy không yêu tôi.

Tôi và anh gặp nhau khi tuổi đôi mươi, trái tim tôi gần như ngay lập tức yêu anh khi đó - chàng trai có dáng người mảnh khảnh với ngón đàn guitar điêu luyện và giọng hát mê hoặc lòng người. Khi đó, chúng tôi đều đang là sinh viên, tình cảm đầy si mê nồng nhiệt.

Song chet lay nguoi khong yeu minh de roi heo mon trong
Ảnh minh họa. 

Tôi đã theo đuổi anh, chính xác là như vậy. Tôi chăm lo cho anh từng ly từng tý, coi anh như không khí của mình. Anh không quá nồng nhiệt, cũng không quá vô tình, nó đủ để tôi tin rằng chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi.

Trong suốt 3 năm quen nhau, tôi là người luôn yêu nhiều hơn, nói đúng ra là chạy theo anh. Còn anh, lúc ấm áp, lúc lạnh lùng băng giá. Nhiều lần, anh muốn rời xa tôi, nhưng là tôi đã bất chấp tìm mọi cách để giữ anh ở lại, bao gồm cả việc cố tình "bẫy" anh uống say để rồi tôi có bầu và phải cưới chạy.

Đám cưới, đó là điều tuyệt vời nhất tôi từng mơ mà có được. Anh không vui, cũng không tỏ ra buồn. Anh nói với mọi người: Tình yêu lúc này có lẽ không quan trọng bằng việc anh phải có trách nhiệm với tôi và đứa trẻ. Và thế, chúng tôi về chung một nhà. Đêm tân hôn, dù anh say đến mức chẳng thể làm thủ tục động phòng, tôi vẫn rơi nước mắt hạnh phúc khi nằm cạnh.

Tôi từng tưởng rằng, chỉ cần được sống với anh thôi là đủ, nhưng không phải. Tôi đã thực sự mong muốn nhiều hơn. Mong được anh hỏi han ân cần khi ốm, mong được anh chia sẻ những chuyện thường ngày, mong một vòng tay ôm lúc nửa khuya đêm lạnh, mong một câu trêu đùa tình tứ, mong được làm một người vợ được chồng yêu thương thực sự.

Nhưng bao năm sống bên nhau, mãi mãi tôi chẳng thể có được cảm giác ấy. Thế rồi, tôi phát hiện anh có bồ. Anh không che giấu, cũng không công khai chuyện đó, anh chỉ lặng lẽ, lạnh lùng, đi sớm về tối. Hàng tháng đưa cho tôi tiền lương để nuôi con như một thứ nghĩa vụ anh phải làm tròn.

Tôi vẫn chịu đựng, tôi nghĩ rằng, tình cảm của tôi sẽ lay chuyển được anh. Nhưng rồi, anh nói với tôi: "Em có thực sự hạnh phúc không? Chúng ta có nên tiếp tục cuộc sống như vậy? Anh xin lỗi, đáng ra từ đầu, anh nên dứt khoát..." Mỗi lời anh nói ra đều như dao đâm trực diện vào trái tim tôi.

Sau bao năm bên anh, tôi vẫn không thể có được trái tim người đàn ông ấy. Tôi không biết mình có nên cố gắng hay mạnh mẽ từ bỏ. Hiện tại, cuộc sống của chúng tôi thực sự nhạt nhẽo và nặng nề, thậm chí còn không bằng những người hàng xóm. Có lẽ tôi đã sai khi sống chết lấy bằng được một người không yêu mình.

Vợ chồng muốn cuộc sống hôn nhân hạnh phúc phải học chữ "nhịn"

Hôn nhân tan vỡ, vợ chồng ly tán... đây chính là điều mà bất cứ người đàn bà nào cũng sợ hãi và cầu xin nó đừng đến với mình. 

>>> Mời quý độc giả xem video "5 sao nữ có hôn nhân viên mãn". Nguồn Youtube:
 

Tin mới