Chồng nổ

Thật sự là khi nghe anh Minh nói, chúng tôi cũng phần nào tin vào việc anh và gia đình sống vậy là do máu nghệ sĩ của anh.

Anh Minh bất ngờ qua đời sau một tai nạn không biết nên gọi là tai nạn do rượu hay giao thông: anh đi nhậu đêm, bạn chở về. Ngồi sau xe bạn, anh tự dưng ngã ập xuống đường, chấn thương sọ não và chết sau ba ngày hôn mê.

Cái chết bất ngờ ở vào tuổi 45 của anh khiến tất cả mọi người từ gia đình tới bạn bè đếu bàng hoàng, nhưng bàng hoàng nhất có lẽ là người vợ và ba đứa con nhỏ. Bởi trong gia đình anh Minh là lao động duy nhất. Chị Hiền từ sau ngày cưới chồng đã phải theo lệnh của anh mà bỏ nghề dạy học, về nhà đẻ và nuôi con. Anh thường hay huênh hoang với bạn bè: “Vợ của thằng Minh này sao lại phải đi làm. Đàn bà thì ở nhà làm cho tốt việc đàn bà là được. Chuyện kiếm tiền thì cứ để đàn ông”.

Quả thật là với ba đứa con ra đời trong vòng 10 năm thì dù có muốn, chị Hiền cũng chẳng thể nào đi làm được. Thế nên bạn bè đều khâm phục anh Minh, rằng thời buổi khó khăn đến thế mà anh vẫn chu toàn được cho cả gia đình, thật đáng ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ hơn cả là anh luôn khoe khả năng làm ăn, khả năng nhìn xa trông rộng, khả năng làm chủ gia đình của mình. Lần được anh dẫn về thăm nhà, anh em trong cơ quan chúng tôi hơi bất ngờ khi thấy căn nhà của anh nằm giữa một cánh đồng, đúng cảnh “đồng không mông quạnh”. Nơi ở của vợ chồng, con cái là một căn nhà tự anh xây nên bằng gạch và vôi vữa, méo mó xẹo xọ rất… nghệ sĩ. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thấy vẻ ái ngại của chúng tôi, anh cười lớn, khoát tay một vòng xung quanh về phía cánh đồng và bảo: “Nơi này chỉ vài ba năm nữa sẽ thành khu du lịch sinh thái. Lúc đó thì tiền đổ vào nhà anh như nước”. Ngồi chĩnh chệm trong cái phản gỗ giữa sân, dưới bóng mấy cây dừa cao, anh say sưa nói về tương lai của mảnh đất nhỏ này, khi mà các chủ đầu tư du lịch xung quanh đây sẽ phải van xin anh mua lại ngôi nhà gạch để mở mang kinh doanh. Chúng tôi nghe anh, nửa tin, nửa ngờ, chỉ thấy thương nhất là cảnh bốn mẹ con đều gầy giơ xương, đi ra đi vào cái nhà cứ phải cúi khom lưng. Anh cười bảo: “Nhà thế mới thiên nhiên, mới hoang dã. Để tụi trẻ lớn lên biết hòa mình vào cây cỏ, chứ như anh muốn nhà phố, to cao… thì mấy hồi”.

Thật sự là khi nghe anh Minh nói, chúng tôi cũng phần nào tin vào việc anh và gia đình sống vậy là do máu nghệ sĩ của anh. Chứ suốt ngày, chúng tôi đã được anh khoe dự án này, dự án kia rất hoành tráng. Anh kể anh mở mấy công ty làm ăn rồi giao cho các đàn em điều hành, anh chỉ góp vốn, tư vấn, chỉ đạo từ xa. Nói chuyện tiền bạc, nhà cửa, đất đai, lúc nào anh cũng úp úp mở mở như là đại gia không tiện khoe khoang. Cả cơ quan chúng tôi ai cũng nghĩ rằng anh chơi chứng khoán và thắng rất lớn, rằng anh đang buôn bán nhà đất rất có lời. Hồi đó, đang rộ lên phong trào mua bảo hiểm Prudential, anh khoe với chúng tôi là đã mua hết cho cả ba đứa con, lo cho chúng một tương lai ổn định tới tận khi vào đại học. Thế cho nên anh luôn là hình ảnh đáng ganh tỵ của cánh đàn ông, đáng ngưỡng mộ của cánh đàn bà.

Anh đổ xuống, hôn mê ba ngày, rồi mất. Chị Hiền đứng sõng tay trước thi thể của anh không còn khóc được. Mọi người xúm vào hỏi han chuyện tiền bạc, chị ngơ ngác, lận lưng lấy ra vài trăm nghìn anh phát tiền chợ của tuần xài chưa hết. Hỏi tới nữa, chị nghẹn ngào nói có biết công ty lớn công ty nhỏ, nhà đất chứng khoán này kia nào của anh đâu. Gấp nhất lúc này là tìm cho ra hợp đồng bảo hiểm của anh để xem khả năng được bồi thường. Chị em cả cơ quan náo loạn cùng chị bới tung cái nhà, phá tung cả két sắt anh để trong góc phòng ngủ, nạy hết các ngăn bàn làm việc cơ quan. Chẳng có gì, chẳng có một đồng tiền hay một hợp đồng làm ăn nào. Truy tìm tới tận công ty bảo hiểm, chúng tôi cũng chẳng tìm ra cái gì anh để lại. Mò tìm càng sâu, chị Hiền càng đau đớn khi phát hiện ra những bằng chứng ngoại tình linh tinh của anh, những thơ văn, thư tay bay bướm của những cuộc chơi rất nghệ sĩ, với những lời nổ vang như sấm của anh về tài năng của mình. Không còn nước mắt để khóc, hay tức giận để trách móc, chúng tôi xúm vào cùng chị lo lắng ma chay cho anh.

Giận thì giận anh, mà thương thì thương mẹ con chị, cơ quan chúng tôi cùng bạn bè anh chị bàn bạc, lo toan. Chị bán mảnh đất có cái nhà gạch, về thành phố thuê nhà, buôn bán hàng tạp hóa nuôi ba đứa con ăn học. Hình như quá ngán ngẩm hình ảnh “một tấc tời trời” của cha, thằng con lớn anh càng lớn càng thâm trầm, kín đáo, mạnh mẽ, xốc vác. Nó vừa học, vừa kiếm đủ việc làm thêm phụ giúp mẹ.

Nhiều năm trôi qua, mỗi lần đám giỗ anh, chúng tôi lại tụ họp về thăm chị. Người phụ nữ yếu đuối, run rẩy trước thi hài chồng và cậu con trai gầy nhẳng gầy nhơ như cái dãi khoai ngày đó bây giờ đã là một chủ doanh nghiệp nhỏ, làm ăn khá phát đạt. Những điều anh khoe khoang ngày xưa mà không có, giờ đây chị và cậu con trai lớn đã phần nào gầy dựng, làm nên. Còn anh, trên cái bàn thờ cao cao giữa nhà, vẫn giữ một nụ cười rất… nghệ sĩ. Có lần hỏi chị: “Có trách anh không?”. Chị bảo: “Trách gì? Cũng là nhờ hoàn cảnh tận cùng ấy mà mẹ con chị mới vươn lên tới ngày hôm nay đó thôi. Nhờ anh ấy mà chị biết làm… đàn ông đích thực đó thôi”. Rồi chị chợt cười vui: “Mà em biết không, mảnh đất ngày xưa của anh ấy, bây giờ thành khu du lịch sinh thái thật rồi đó. Vậy là… ảnh cũng không đến nỗi nổ không căn cứ đâu. Biết đâu, còn sống đến bây giờ, anh cũng đã làm được những điều anh đã nói”. Nghe giọng chị đầy thứ tha, dịu dàng, yêu thương mà chúng tôi đứa nào cũng cay mắt.

Biết rõ bí mật của chồng...

Vợ “mò” vào hộp thư trên facebook, yahoo. Phải ngó một lần cho ra lẽ. Nhưng vợ buộc phải đối mặt với sự thật: chồng “giữ mình” cũng khá lắm.

Vợ vẫn nhớ, lần đầu tiên sau ngày cưới ít lâu, chồng vô tư lục tìm món đồ gì đó trong giỏ xách của vợ, khi ấy, vợ trách nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: sao anh không hỏi em mà tự ý vậy?

Cũng từ đó, chúng mình có một thỏa thuận ngầm: không can thiệp quá sâu vào “đời tư” của nhau. Với vợ, đó là một cách để “tương kính như tân”. Với chồng, chắc cũng hơi lạ lẫm bởi chồng vẫn nghĩ: vợ chồng thì có gì bí mật để phải giữ kẽ.

Chồng thùng rỗng kêu to

Khoe khoang, “chém gió” vốn là... bệnh của không ít mày râu, khiến không ít nửa kia phải... méo mặt vì thói khoác lác của chồng.

Mỗi lần về quê chồng là những ngày “ác mộng” với chị Mai Thu Yến. ở TP. Hải Phòng. Không phải vì ngại đường xá xa xôi, đi lại mệt nhọc, ngại việc họ hàng giỗ chạp, cưới xin lắm thủ tục ở quê mà việc khiến chị buồn phiền nhất chính là thái độ đối xử của gia đình nhà chồng, mẹ chồng, chị em chồng.

Lần nào về quê góp giỗ hay cưới xin, thăm nom, chị đều bị nhà chồng “mát mẻ” đủ điều: “Vợ chồng giàu thế mà ki bo”. Ban đầu, chị Yến nghĩ mãi không hiểu sao gia đình bên chồng lại luôn kêu ca, đòi hỏi biếu nhiều tiền nong, quà cáp như vậy. Với mức thu nhập công nhân viên chức “tàng tàng” của vợ chồng anh chị, trừ tiền ăn tiêu thì dư dật chả đáng bao. Thế nên mỗi lần về quê, góp giỗ hay đám cưới, chị cũng phải tính toán rất chi li để sao cho tiết kiệm nhất.

Nhiều lần, chị Yến than thở với nhà chồng, lương vợ chồng chị eo hẹp nên chưa dám sinh cháu thứ hai vì lo tiền ăn học của thằng đầu đã chóng mặt. Thế nhưng, khi ấy chị chỉ nhận được những cái cười khểnh của nhiều chị em bên chồng.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Dần dần, chị mới hiểu ra, mọi suy nghĩ, thái độ đối xử của nhà chồng với chị xuất phát từ thói quen hay “nổ” của anh Huy, chồng chị. Bình thường, ở nhà hay đến chỗ làm, anh luôn là hòa nhã, nói năng từ tốn. Ấy vậy mà mỗi khi về quê, anh lại “bật máy” khoe khoang về sự giàu có của mình: “Lương của cháu chỉ nửa năm là “kiếm” được con ô tô 4 bánh. Mấy lần cũng định mua ô tô nhưng mắt cháu kém, đi xe sợ không an toàn. Thêm nữa, vợ cháu nhất quyết không cho mua, vì cứ lo “gái” theo. Ở thành phố, kiếm tiền “cỡ” như cháu thì có vợ rồi, gái trẻ vẫn bám theo”.

Mọi người trong họ hỏi về thu nhập thì anh luôn miệng “nổ”, rằng chỉ cần vài cái hợp đồng là có vài chục triệu đồng; còn lương hành chính vài triệu đồng của vợ chả bõ bèn gì. Không ít lần anh “mạnh mồm” tuyên bố: “Vợ con đi làm cho… vui. Chứ vài triệu chả đủ tiền cô ấy chi tiêu mua sắm hàng hiệu, không thích đi làm thì ở nhà chồng nuôi”.

Vô hình chung, trong mắt nhà chồng, chị chỉ có “số hưởng”. Nào là lấy chồng không phải làm dâu nhà chồng, lấy chồng “kiếm cả bạc tỉ”, lại thương vợ thương con, chỉ cần ở nhà “ngồi mát ăn bát vàng”… Đủ thứ tiếng “sướng” mà thói “nổ” của anh “đeo” lên cho chị trong khi mỗi tháng, chị đều phải “tay năm tay mười” kiếm thêm đủ thứ việc để bù vào trang trải sinh hoạt, chi tiêu.

Biết chồng là người lo lắng cho gia đình, lương có bao nhiêu cũng đều “nộp” đầy đủ cho vợ nên chị chưa bao giờ có suy nghĩ coi thường mức thu nhập “ba cọc ba đồng” của anh. Chị cũng luôn coi chuyện tiền nong trong gia đình là vợ chồng bình đẳng cùng “xắn tay” vun vén.

Thế nhưng, mỗi lần góp ý chuyện anh “nổ” quá đà là chồng lại bực dọc: “Về quê biết bao anh em họ hàng cùng lứa với anh, họ chỉ buôn bán mà xây được nhà lầu, sắm được xe hơi. Mình ở trên thành phố mà “úi xùi” để chúng nó “khinh” cho à? Anh nói như thế để em và con “mát mặt”, anh cũng có thêm “động lực” để phấn đấu. Còn bố mẹ, họ hàng già rồi, suy nghĩ chưa thông, em là phận dâu con lại chấp nhặt à?”.

Nhìn lên lịch thì sắp đến ngày về quê chồng ăn giỗ, chị Yến lại thấy lo lắng, bởi “bệnh nổ” của chồng chưa có thuốc đặc trị. Thực tế, không ít người lâm vào tình trạng “thùng rỗng kêu to”. Điều này khiến không ít nửa kia hoặc người thân khó xử, thậm chí bị ảnh hưởng. Theo các chuyên gia tâm lý, nếu ông xã mắc “bệnh” này, chị em không nên “phản pháo” khi chồng đang ba hoa ở chỗ đông người mà nên tìm thời gian, không gian thích hợp, khi chỉ có 2 người để góp ý, giúp chồng sửa “sai”. Khi trao đổi, cũng không nên chỉ trích, mà cần phân tích, đưa ra những hậu quả của “bệnh nổ” để nửa kia hiểu và dần khắc phục thói quen này.

Tin mới