Chồng về đi! Vợ mới là thực tại của chồng!

Chồng yêu!. Đã 10h tối! Là tối thứ 3 chồng không trở về nhà với vợ và con gái sau giờ làm việc.

Giống như mọi ngày con gái mình vừa uống hết ly sữa nóng rồi tự trèo lên chiếc cũi nhỏ xinh, con gái ôm em gấu bông chẳng cần mẹ ru con gái đã lăn ra ngủ khì! Vợ cũng kịp lau chùi, dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ quần áo. Vợ đã hoàn thành hết công việc của một ngày như thường lệ.

Từ ngày chồng bỏ đi tìm lại “mối tình đầu”, không một dòng tin nhắn, không một cú điện thoại, không một lời nhắn gửi cho vợ nhưng vợ biết chồng cũng khổ tâm lắm! Vợ nhớ chồng! Vợ yêu chồng nhiều nhiều hơn những gì chồng nghĩ đấy! Dẫu rằng lá thứ này vợ biết sẽ không đến bên chồng nhưng vợ vẫn hy vọng và mong chồng hãy sống với thực tại chồng nhé!

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh quá, chồng nhỉ ? Vợ thì cứ ngỡ như mới gặp chồng ngày hôm qua! Vậy mà chúng mình đã sống với nhau tròn 5 năm rồi! Một căn nhà nhỏ với một cô công chúa đáng yêu. Tổ ấm của vợ chồng mình không lớn nhưng với một không gian yên tĩnh nhà mình có khoảng không gian xanh có sân vườn đủ để con gái chơi với bố mẹ. Sáng sáng cả nhà mình cùng đi làm. Chồng là “bác tài xế” chung thành của hai mẹ con. Trường con gái gần cơ quan chồng thế nên chồng trở con gái đến lớp rồi mới đến cơ quan làm việc. Có bữa vợ cũng được “ké cẩm” trên những chuyến xe như thế. Quang đường chỉ dăm bảy cây số nhưng cả nhà mình đã hát hò rất vui vẻ, chồng nhỉ!

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vợ đi làm bằng xe máy, chiều chiều tan sở vợ về sớm để lo chuyện cơm nước cho hai người vợ yêu quý nhất là chồng và con gái. Chẳng cần khoe nhưng vợ dám chắc ai nấy nhìn vào vợ chồng mình sẽ mơ ước. 5 năm qua, niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc và cả những giọt nước mắt gia đình mình đã cũng nhau nếm trải.

Vợ nhớ mãi, vào buổi chiều đông, trời mưa tầm tã, đứng trú mưa dưới hiên của những ngôi nhả cổ vợ chồng mình đã gặp nhau. Có lẽ chồng không biết từ ngày đó đến nay vợ vẫn luôn nghĩ rằng “Có lẽ trên thế gian này duy nhất có đôi mình gặp nhau như thế !”. Dưới mái hiên nhà, tiếng mưa rơi rả rích, gió lạnh hơn nhưng hai kẻ “xa lạ” đã không thấy lạnh nữa!

Khi ấy, vợ khoác trên người chiếc áo phao của người đàn ông lạ mặt- giờ là chồng của vợ để trú mưa. Vợ không những thấy cơ thể mình ấm mà còn cảm thấy con tim mình đang thổn thức trước cơn mưa buổi chiều Đông ấy. Chồng biết không! Lúc đó, vợ có linh cảm người đàn ông này chắc chắn sẽ là người chồng của mình. Sự thật đúng như vậy. Vợ hạnh phúc nhiều lắm!

Một đám cưới đơn giản nhưng có đông đủ họ hàng nội ngoại hai bên. Bạn bè, họ hàng chúc tụng mừng vì vợ -chồng mình là một cặp đôi hoàn hảo. Vợ làm công chức nhà nước. Chồng công tác ngân hàng hàng đầu. Vợ xinh xắn, đảm đang. Chồng hiền lành, chuẩn mực. Chồng không rượu bia, không la cà hàng xá. Chồng chiều vợ, yêu con. Chồng là mỗi tình đầu của vợ. Nhưng vợ thì không phải là mối tình đầu của chồng. Thế nhưng tình yêu thương của chồng dành cho vợ thật nồng thắm, vợ biết là như thế mà!

Chồng yêu!

Mọi chuyện sẽ khác nếu như buổi chiều đó chồng không gặp lại “mối tình đầu”. Sau gần 10 năm, chồng và cô ấy đã tình cờ gặp lại nhau. Vợ biết! Người ta vẫn thường bảo tình cũ không rủ cũng đến. Chồng đã xốn xang khi gặp lại cô ấy. Chẳng hiểu có phải là duyên nợ hay không nữa, chồng nhỉ? Con gái cô ấy và con gái mình học cùng một trường chẳng thế mà chồng và cô ấy gặp lại nhau trong lúc chờ đón con.

Vợ biết, kể từ ngày hai người gặp lại nhau cả hai đã có nhiều buổi càfe trò chuyện với nhau hàng giờ. Vợ cũng biết hai người chưa có gì vượt quá giới hạn cho phép. Nhưng vợ cũng biết chồng vẫn còn thương cô ấy. Lúc trước, cha mẹ ngăn cản chuyện yêu đương của hai người. Để bảo vệ tình yêu, chồng và cô ấy đã thuyết phục cha mẹ nhưng không thành. Không ai muốn lựa chọn, nhưng giữa bên hiếu bên tình chồng đã chọn chữ hiếu.

Giờ thì mọi chuyện đã khác xưa rất nhiều. Sau khi hai người chia tay, cô ấy vào Nam lập nghiệp. Cô ấy cũng đã có một tổ ấm cho riêng mình. Vợ biết, tổ ấm đó tuy thiếu người đàn ông nhưng họ vẫn hạnh phúc. Chồng cô ấy đã chết do tai nạn giao thông nhưng hai mẹ con cô ấy đã sống như thế 3 năm nay rồi. Vợ cũng biết chồng thương cô ấy muốn bù đắp cho cô ấy, muốn chuộc lỗi với cô ấy. Nhưng vợ cũng biết cô ấy là người tốt.

Chính cô ấy là người đã chủ động tìm gặp vợ. Cô ấy tâm sự với vợ mọi chuyện như thế đấy! Cô ấy còn bảo rằng: “Trước kia em đã yêu anh ấy rất nhiều nhưng giờ thì không còn tình yêu nữa. Với em anh ấy chỉ là người bạn thôi! Thời gian này, em cũng đang có “người đàn ông mới” để ý. Em không muốn vì em mà hạnh phúc gia đình anh chị tan vỡ. Mong chị hiểu em! Sự thật là như thế!

Chồng ơi! Như thế đã đủ để chồng quay về bên em chưa? Vợ và con gái nhớ chồng rất nhiều!

Chuyện lạ, mai mối cho tình cũ

Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. 

“Thằng đó cái gì cũng được, chỉ tội rượu chè bê tha quá, lấy nó về sau này con sẽ khổ”. Khi nghe em thuật lại lời nói của cha, anh rất tự ái.

Lúc đó anh nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một sự từ chối khéo chứ cái chuyện rượu chè thì thằng đàn ông nào chẳng mắc phải? Hơn nữa, anh chỉ xỉn có 2 lần khi đến nhà em chứ có nhiều lắm đâu mà bảo bê tha?

Nhớ hồi đó khi anh nói chia tay, em đã khóc rất nhiều. Em bảo rằng anh không thương em, cha nói vậy chớ đâu có cấm cản hai đứa tiếp tục yêu thương, tìm hiểu. Nếu thật lòng với em, anh có thể sửa đổi, thậm chí chỉ cần anh không xỉn khi đến nhà em, còn những lúc khác thì sao cũng được. Thế nhưng, anh không nghe vì lòng anh đã quyết.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Xa em, anh mới thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Chẳng còn ai mong ngóng, nhắn tin, gọi điện, chúc anh ngủ ngon... Chẳng còn ai tươi cười xuất hiện đúng lúc anh đang đói khát, mệt lả vì công việc đến nỗi không dứt ra được để kiếm cái gì bỏ bụng. Không có em, cuộc sống với anh như ngừng lại. Và anh lại chìm trong rượu khi biết tin em đã lấy một người khác.

Cho đến ngày có một cô gái khác đột ngột xuất hiện trước anh. Người đó đã mang lại cho anh sinh khí mới, đã vực anh dậy từ vũng lầy bê tha rượu chè, đã thật lòng yêu anh và cảm hóa con người anh. Người ấy đã mang hạnh phúc đến cho anh như em đã từng.

Tưởng như vậy thì cuộc sống cũng đã có hậu lắm rồi. Vậy mà giờ đây, anh tình cờ biết được một điều diệu kỳ khác của tình yêu, tình người. Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. Cảm ơn em, người đã “mai mối” cho nhân duyên, hạnh phúc của anh bây giờ. Thế mới biết có những tình yêu vẫn sống mãi ngay cả khi người ta không còn đi chung một con đường. Một lần nữa, cảm ơn em...

Tình cũ than vãn vì trót tham vàng bỏ ngãi

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. 

Ngày anh nghe lời mẹ, chia tay em để đi cưới vợ, anh nghĩ thôi kệ, dẫu sao cưới vợ giàu sau này khi con mình đau ốm, cũng sẽ có tiền thuốc thang; bản thân mình không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, nhà ở. Khi anh nói điều này với thằng bạn thân, nó bảo anh là người thực dụng. Còn em thì chỉ lặng lẽ khóc.

Nhà vợ anh rất giàu. Mỗi cô con gái khi đi lấy chồng đều được tặng của hồi môn là một căn nhà, một chiếc xe tải và một số tiền để làm ăn. Anh trở thành ông chủ từ đó. Cuộc sống giàu sang ở nhà vợ khiến anh càng củng cố suy nghĩ của mình: Lấy vợ giàu là một lựa chọn sáng suốt. Nếu lấy em - cô giáo ở vùng quê nghèo - thì có lẽ suốt đời anh cũng chẳng biết làm gì ngoài cái nghề bán cháo phổi cùng em vì có thầy cô giáo nào trở thành đại gia đâu?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng như dòng sông phẳng lặng. Một đứa con, niềm ao ước của vợ chồng anh mãi chẳng thấy dù đã tốn kém rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Rồi công việc làm ăn bắt đầu gặp khó khăn. Mà lạ thật, hết khó khăn này đến khó khăn kia nối tiếp nhau. Cho đến một lúc, anh hốt hoảng phát hiện mình nợ nần chồng chất. Nợ mẹ đẻ nợ con. Nhà cửa cầm cố bị phát mãi, xe cộ chẳng còn, một bữa ăn ngon giờ cũng trở thành niềm ước ao lớn nhất. Rồi vợ chồng bắt đầu hục hặc, người này đổ lỗi cho người kia...

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. Anh quên mất cuộc sống hôm nay là do chính anh tạo ra cho đến khi em nói: “Hạnh phúc hay không là do anh lựa chọn”. Một câu nói thật nhẹ nhàng nhưng nó khiến anh xấu hổ trước em.

Đúng rồi. Có ngày hôm nay là do anh lựa chọn. Thế thì than vãn làm gì phải không em?

Tin mới