Cứ để tình dang dở cho tình đẹp…

Suy cho cùng đàn bà chúng mình chỉ cần có một người hết lòng thương yêu thôi là đủ. Mơ mộng làm chi? Tiếc nuối cũng được gì?

Đêm cuối cùng được nằm cạnh bên nhau em thấy chị đã khóc rất nhiều. Những tiếng khóc cố kìm nén trong cơn nấc nghẹn khiến em không khỏi xót xa. Có phải người con gái nào cũng thao thức, trằn trọc, đầm đìa nước mắt trong đêm trước ngày về nhà chồng không chị? Như bao nhiêu nỗi tủi hờn cứ thế vỡ òa, giọt nào cho nỗi chia xa gia đình? Còn giọt nào cho những thương yêu ngày cũ?

Ngoài kia tiếng nhạc đám cưới vẫn vang lên, thanh niên vui hát hò tưng bừng làm xáo trộn cả con ngõ nhỏ ngày thường vốn buồn hiu hắt. Phía sau nhà được căng bạt, bật điện sáng chưng, đội nhà bếp tất bật lo chuẩn bị nguyên liệu cho cỗ cưới ngày mai. Trong lúc lòng ngập ngụa nỗi buồn chị chạy vòng từ đằng trước ra đằng sau không tìm thấy một chỗ nào vắng người để khóc. Nên đành chui vào căn buồng chật chội đang bày biện đủ thứ vật dụng cho ngày cưới để rồi tức tưởi giữa những bộn bề. Chỉ mai thôi sẽ có người đàn ông cầm hoa cưới bước vào căn phòng này đưa tay đón chị. Căn phòng này rồi chỉ còn mình em ở lại với những đêm dài rộng. Nên đêm nay lúc nghe chị dặn “Em ơi! Em ở lại nhà…” thì lòng em cũng trũng như sông…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lời dặn của chị làm em nhớ đến những câu thơ trong bài “Lỡ bước sang ngang” của nhà thơ Nguyễn Bính. Dù chẳng có gì thi vị để nghĩ về thơ lúc này đúng không chị. Vậy mà em vẫn không khỏi xót xa cho những người phụ nữ, đâu chỉ thời của Nguyễn Bính mới thở hắt ra một tiếng than dài: “Tuổi son má đỏ môi hồng/ Bước chân về đến nhà chồng là thôi”. Chị hình như cũng mang tâm trạng buồn khổ giống người con gái trong bài thơ ấy. Người đàn ông mà chị đã dành cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ để yêu, để chờ đợi và hy vọng cuối cùng cũng không về bên chị. Bao nhiêu mộng ước bấy lâu hóa ra chỉ có mình chị xây đắp miệt mài như loài kiến thợ.

Cuối cùng thì bão giông ập đến, mình chị đâu đủ sức chống trả nổi với đời. Người ngày mai chị chính thức gọi là chồng lại không phải người chị thương yêu. Chỉ là một cái gật đầu để thấy mình có như con thuyền buông bờ giờ đã có bến đỗ thôi. Thì vậy đi, chị hãy vui với lựa chọn của mình. Em nghe nói người ta thương chị lắm. Mà có phải ai cũng lấy được người mình yêu đâu chị. Thôi thì cứ để tình dang dở cho tình đẹp. Nếu không vì chị thì cũng nên vì người đàn ông ngày mai sẽ cùng chị cúi lạy trước bàn thờ tổ tiên ấy để mà gắng sống vui. Bởi suy cho cùng đàn bà chúng mình chỉ cần có một người hết lòng thương yêu thôi là đủ. Mơ mộng làm chi? Tiếc nuối cũng được gì?

Ngày mai chị đi lấy chồng, hẳn trong những dòng nước mắt khóc ướt vai em có nỗi lo dành cho bố mẹ già. Thuyền theo lái, gái theo chồng, chị cứ vun vén cơm lành canh ngọt nhà chồng, chuyện lớn bé ở nhà vẫn còn có em đây. Nhà không có anh em trai, nên suốt mười năm dài chị gánh vác gia đình cong oằn cả hai vai. Nào thì tiền nuôi các em ăn học, nào tiền thuốc thang chăm bẵm bố mẹ già. Chị không giữ cho riêng mình được thứ gì, dù là vài chỉ vàng làm vốn dắt lưng khi về nhà chồng. Chị coi như đã dành một phần đời thảo thơm báo hiếu mẹ cha thì giờ cũng nên nhẹ lòng mà cất bước. Em cũng lớn rồi mà chị, thôi hãy để em vỗ về những lo toan ấy. Chị ngủ đi chị ơi, vì thực ra đêm nay không phải một đêm dài…

Chỉ vì tiền, không yêu cũng cố giữ

Muốn níu giữ hôn nhân không vì yêu mà chỉ vì tài sản, con cái, sĩ diện... thì chỉ gây ra sự bất hạnh cho cả hai.

Gá nghĩa vợ chồng được 10 năm, một ngày nọ, ông Bình - ngụ ở quận Tân Bình, TP HCM - biết tin bà Hương, vợ ông, đã nộp đơn đơn phương xin ly hôn tại TAND quận. Vừa bất ngờ, tức giận vừa không cam tâm để bà đến với nhân tình, ông xuống nước năn nỉ vợ rút đơn ly dị.

Tài sản không đổi được hạnh phúc

Để chứng tỏ “tấm chân tình”, ông Bình đã soạn thảo bản “hợp đồng hôn nhân”. Trong bản hợp đồng, hai bên cam kết: Nếu bà Hương đồng ý rút đơn xin ly hôn thì sau này ông sẽ chia cho bà 60% tài sản, là giá trị 2 căn nhà mà ông đứng tên. Bà Hương đồng ý.

Thế nhưng, chưa đến 1 năm sau, ông bà lại dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Tại phiên sơ thẩm, TAND quận Tân Bình quyết định cho ông bà ly hôn. Khi phân chia tài sản, vì 2 căn nhà có trước hôn nhân nên tòa phán bà Hương chỉ được nhận một nửa phần tài sản mà 2 ông bà đã tạo dựng được trong thời gian chung sống, gồm: xe máy, nồi cơm điện, máy lạnh và một số đồ dùng lặt vặt khác.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bà Hương làm đơn kháng cáo yêu cầu ông Bình phải thực hiện lời hứa chia 60% giá trị 2 căn nhà cho bà. Trình bày tại phiên tòa phúc thẩm, ông Bình cho rằng bà Hương là người phá vỡ giao ước, không thực hiện đúng thỏa thuận trong bản hợp đồng là tiếp tục xây dựng gia đình hạnh phúc cùng ông. Bà Hương đáp lại: “Hạnh phúc phải do 2 người vun đắp, một mình tôi làm sao làm được. Ông ấy suốt ngày khủng bố tinh thần tôi, chửi tôi ra rả”. “Nhân tình của bà ấy cứ đúng 12 giờ đêm lại nhắn tin chọc tức tôi khiến tôi không thể nào ngủ được, tôi không nổi nóng với bà ấy mới lạ” - ông Bình phản pháo. Vị chủ tọa phiên tòa đề nghị: “Hoàn cảnh bà Hương rất khó khăn, không có tài sản, chỗ ở. Dù ông bà đã ly hôn nhưng đã có 10 năm chung sống, không còn tình cũng còn nghĩa với nhau. Ông có thể hỗ trợ cho bà Hương một khoản tiền?”. Ông Bình đáp gọn hơ: “Tôi không có tiền”.

Không yêu cũng giữ

Với lý do không còn tình cảm với nhau và đã ly thân hơn 2 năm, anh Sơn, nhà ở quận Phú Nhuận, TP HCM, nộp đơn xin ly hôn. Xét thấy mâu thuẫn giữa hai vợ chồng không nghiêm trọng đến mức phải ly hôn, tòa sơ thẩm tuyên bác đơn của anh Sơn. Anh kháng cáo. Tại phiên tòa phúc thẩm, chị Lam, vợ anh, tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình. Chị trình bày: Cách đây 2 năm, tình cảm vợ chồng vẫn tốt đẹp nhưng do anh Sơn bị stress trong công việc nên đề nghị được sống riêng để ổn định lại tinh thần. Thương chồng, chị đồng ý và tạo mọi điều kiện để anh sớm hồi phục chứ không phải ly thân. Còn anh Sơn khẳng định: “Vợ tôi không chịu ly hôn chẳng phải vì còn yêu tôi mà vì sợ phải chia đôi tài sản mà cô ấy cho rằng một tay mình tạo dựng nên. Suốt 6 năm chung sống, cô ấy luôn cho mình tài giỏi, kiếm được nhiều tiền nên coi thường tôi. Đã vậy, 2 năm tôi sống riêng, cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Thậm chí, khi đưa con đến gặp tôi, cô ấy cũng muốn tránh mặt, thấy tôi ra là cô ấy đi ngay”.

Khi chủ tọa phiên tòa phúc thẩm nhận định: “Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chưa đến mức phải ly hôn. Anh hãy vì con mà suy nghĩ lại”. Anh Sơn bật khóc: “Tòa không hiểu, với tòa là không nghiêm trọng nhưng với tôi là nghiêm trọng. Tôi là giáo viên nên dù tức giận đến mấy cũng không bao giờ động tay động chân với vợ. Nếu tòa xét khi có bạo lực gia đình mới nghiêm trọng thì có lẽ tôi chẳng bao giờ được ly hôn”.

Kết thúc phiên tòa với kết quả y án sơ thẩm, chị Lam nhanh chóng đi ra bãi giữ xe, chẳng thèm nhìn chồng. Còn anh Sơn ngồi phịch xuống ghế đá trong sân tòa, ngửa mặt lên trời thiểu não.

Hết yêu, hãy cư xử đẹp

“Đời sống hôn nhân không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Những khi sóng gió là lúc cả hai nên bình tĩnh suy xét lại tình cảm của mình, tránh đưa ra những quyết định sai lầm trong một phút nóng giận, bốc đồng. Khi tình yêu không còn, chúng ta cũng nên cư xử thật đẹp để chứng tỏ bản lĩnh của mình. Muốn níu giữ hôn nhân không vì yêu mà chỉ vì tài sản, con cái, sĩ diện... thì chỉ gây ra sự bất hạnh cho cả hai” - bà Lê Thị Thùy Trang, Phó Giám đốc Trung tâm Tư vấn tâm lý Những người bạn, chia sẻ.

Cũng may…ta không yêu nhau!

Dẫu sao những kỷ niệm đẹp của một thời vẫn đáng để chúng ta lưu giữ trong trái tim, như một “mối tình đầu” thơ dại.

Hẳn ai cũng đã từng một vài lần nghe câu hát được phổ từ thơ Nguyễn Bính:“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn…”. Tôi cũng đã từng nghe một cách thích thú nhưng tự đổi lại “Nhà chàng ở cạnh nhà tôi” cho thích hợp hơn với mình.

Mà cũng đúng thật, ngày bé nhà tôi và nhà hắn cách nhau có mỗi giậu mồng tơi leo lên bụi hàng rào bằng thép gai, cả hai nhà đều có thể hái nấu canh được. Hắn là con trai mà hình như là mụ bà bắt nhầm thì phải, hắn giống con gái hơn. Cả xóm ai cũng bảo là hắn hiền lành, ngoan ngoãn. Mẹ hắn tự hào về hắn lắm. Còn tôi, tôi nghịch ngợm y chang một thằng con trai chính hiệu. Hắn thì trắng trẻo, hiền lành còn tôi thì không những đen thùi lùi mà còn quậy phá, cộng thêm cái đầu tóc ngắn. Ấy thế mà hai đứa lại hợp nhau, chơi thân với nhau nữa mới hay chứ.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi và hắn học cùng với nhau từ lớp một cho đến hết lớp năm. Trường học thì xa, mẹ hắn và mẹ tôi thay nhau đưa hai đứa đi học. Chiều về thì í ới gọi nhau qua chơi ô ăn quan. Hắn dạy tôi gấp giấy màu cắt thành hoa, còn tôi thì dạy hắn chơi đá bóng. Sẽ thật là vui nếu như tuổi thơ ngây ngô và hồn nhiên ấy còn mãi để chúng tôi vẫn là bạn của nhau, vẫn thân thiết như hồi nào. Nhưng thời gian thì vẫn mãi trôi, tuổi thơ rồi cũng sẽ có lúc đi qua, người ta có muốn níu giữ cũng không thể được…

Lên cấp 2, cấp 3 mỗi đứa học một lớp khác nhau, lai học khác buổi nữa nên tôi và hắn ít gặp nhau và chơi cùng nhau hơn. Chỉ mỗi tối thứ bảy hoặc chủ nhật thì qua nhà nhau chơi hay hỏi bài nhau. Càng ngày hai đứa càng ít gặp nhau. Dẫu sao tôi và hắn cũng nhiều khác biệt, tính tôi ham vui, thích đi chơi với bạn bè còn hắn thì hay ở nhà, ít đi chơi. Nhiều lúc tôi cứ chọc hắn là “chàng công chúa” bị cấm cung, hắn chỉ tủm tỉm cười mà không đáp lại.

Bây giờ thì đã lớn, hai đứa đều đã vào học đại học. Tôi trở nên nữ tính hơn hồi nhỏ khi chọn cho mình nghiệp sư phạm gõ đầu trẻ, còn hắn đã chững chạc hơn trong bộ trang phục của một anh công an tương lai. Đôi khi gặp lại hắn, tôi lại trêu đùa: “Biết mi đi học về đẹp trai ri thì khi trước tau yêu mi cho rồi!”. Hắn cũng chỉ cười. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu ngày ấy tôi và hắn yêu nhau thì giờ đây tôi có gặp được một người hiểu tôi như anh không? Thật khó mà trả lời được. Có lần tôi đùa với anh: “Biết thằng bạn em giờ đẹp trai, phong độ thế thì ngày xưa em đã yêu nó rồi”. Anh cười: “Ngày xưa thì được còn bây giờ thì em có hối hận cũng muộn rồi người yêu ạ!”. Tôi đã có anh tự nguyện làm người chứa đựng niềm vui, nỗi buồn cho riêng tôi. Còn hắn cũng đã có người trút mọi nỗi niềm cho hắn đón nhận.

Người hàng xóm à! Cũng may là ngày đó mình không yêu nhau nhỉ? Nhưng dẫu sao những kỷ niệm đẹp của một thời vẫn đáng để chúng ta lưu giữ trong trái tim, như một “mối tình đầu” thơ dại.

Tin mới