Cửa khẩu Tân Thanh hết thời hoàng kim

(Kiến Thức) - Cách đây khoảng 10 năm, cửa khẩu Tân Thanh, tỉnh Lạng Sơn là nơi sầm uất, nhộn nhịp bậc nhất khu vực Đông Bắc, nhưng giờ có lẽ đã hết thời.

Cách đây khoảng 10 năm, cửa khẩu Tân Thanh, tỉnh Lạng Sơn là nơi sầm uất, nhộn nhịp bậc nhất khu vực Đông Bắc. Hàng triệu lượt người Việt Nam đã đến đây tranh nhau mua những món đồ "nhập ngoại"... Nhưng nay thì khác. Khách du lịch đến chốn biên ải này có khi chỉ để ngắm cảnh chứ không mua bất cứ thứ gì có xuất xứ từ bên kia biên giới.
Được lên Tân Thanh là hạnh phúc!
Một sáng cuối thu, tôi ngồi cùng với vài người bạn đồng nghiệp nhâm nhi cà phê. Trong câu chuyện của những người chực đến tuổi già chẳng hiểu vì cớ gì mà cứ quẩn quanh cái hình ảnh biên cương, với chợ Tân Thanh sầm uất một thời. Nhưng những hình ảnh đó đang nhạt dần bởi hàng hóa ở nơi được coi là đại công xưởng của thế giới chất lượng ngày một tồi. Đến nỗi mỗi người dùng một lần là... chán hẳn.
Anh bạn đồng nghiệp của chúng tôi như sống lại không khí chiều biên của cách đây trên dưới 10 năm. Gã bảo: "Hồi đó chúng tao phải sắp xếp công việc cả tuần. Xong rồi được ngày nghỉ đã dắt díu nhau lên cửa khẩu đi chơi. Vừa vi vu đổi gió, nhưng việc quan trọng là lúc về ai cũng đầy hàng hóa trong ba lô. Nào là bàn là, ổ cắm điện, cái bật lửa ga hay các loại hoa quả của nước láng giềng. Sướng lắm! Về đến nhà ai cũng khoe với nhau. Không những mình dùng mà còn biếu cả bạn bè, anh em, họ hàng... Nói tóm lại là hễ ai lên Tân Thanh mà không kịp mua thứ gì thì trong lòng thấy day dứt, tiếc đứt ruột". Gã vừa kể mặt vừa giãn ra, đôi lông mày nhướn lên như thể cái sự sung sướng vừa diễn diễn ra cách đó đôi ngày. 
Chợ Tân Thanh không còn nhộn nhịp như 10 năm trước.
Chợ Tân Thanh không còn nhộn nhịp như 10 năm trước. 
Câu chuyện của gã có lẽ nhận được sự đồng cảm của nhiều người. Bà Đặng Thị Ngân, Phó Chi cục trưởng, Chi cục Hải quan Tân Thanh hình dung lại: "Cách đây chừng 10 năm, cơ sở vật chất hạ tầng còn kém, chưa được như bây giờ. Thế nhưng, chuyện đó không ngăn được những bước chân người Việt đổ về chợ cửa khẩu. Hồi đó, mỗi người khi đến đây đều vui chơi kết hợp. Nghĩa là đi chơi nhưng lúc về phải mua thứ gì đó về sử dụng".
Theo chị Nguyễn Thị Bé, một tiểu thương tại chợ Tân Thanh thì cách đây 6 - 7 năm, khu vực này nhộn nhịp nhất. Chị nhập cả tấn hoa quả về chỉ bán cho khách du lịch mà trong vòng một ngày đã hết veo. Đặc biệt là đợt giáp Tết, lượng người mua tăng vọt, một số đầu mối ở Hà Nội và các tỉnh lân cận cũng đến lấy hàng tiêu thụ trong nội địa. Một mặt hàng khác rất ăn khách thời điểm đó là đồ điện tử, điện dân dụng. Ngày cao điểm, chị Bé bán khoảng 200 nồi cơm điện và bàn là. Các loại ổ cắm tiết kiệm điện, bàn là, máy quạt... đem cộng lại cũng được vài trăm chiếc. Đó chỉ là bán lẻ chứ không tính chuyện bán buôn cho các đầu mối khác trong nội địa.
Nhiều mặt hàng xuất xứ từ Trung Quốc không còn được người dân mặn mà.
Nhiều mặt hàng xuất xứ từ Trung Quốc không còn được người dân mặn mà. 
Không mua hàng "nhập ngoại" vì suýt cháy nhà
Chúng tôi đến cửa khẩu Tân Thanh lúc gần trưa. Trên đoạn đường vào khu vực biên giới thỉnh thoảng mới có chiếc xe khách cỡ lớn biển số Hà Nội, Hải Dương... chở đoàn 20 - 30 người đến khu vực cửa khẩu để tham quan, mua sắm. Còn lại là hàng trăm chiếc xe container xếp hàng dài cả cây số chờ thông quan.
Anh Nguyễn Công Bằng, một du khách ở Hải Dương cho biết: "Chúng tôi lên Lạng Sơn đi chơi. Vì chưa đến Tân Thanh bao giờ nên muốn đi cho biết, xem cái cửa khẩu nó to, nhỏ ra làm sao chứ chẳng có ý định mua thứ gì". Lý do được anh Bằng đưa ra là phần lớn hàng hóa từ bên kia biên giới chất lượng không tốt. Năm 2010, anh được một người bạn đi Tân Thanh về rồi đem tặng chiếc ổ cắm tiết kiệm điện. Anh vui sướng lắm vì người bạn giới thiệu công dụng như trong chuyện cổ tích là có thể cắm cơm, xem tivi, chạy máy hút nước mà số điện lại tăng chậm hơn so với bình thường. 
Quang cảnh vắng vẻ tại khu vực chợ Tân Thanh.
Quang cảnh vắng vẻ tại khu vực chợ Tân Thanh. 
Nghe lời bạn quảng cáo, anh đem ổ cắm ra dùng ngay. Chưa được hai ngày thì ổ cắm đột nhiên chập điện, bốc cháy. Lúc này trong nhà anh để toàn những đồ dễ cháy như giấy vụn, chăn, màn... May mắn cho anh là lửa vừa cháy đến đống giấy vụn thì anh phát hiện ra rồi kịp lấy nước dập tắt. Từ đó anh chẳng bao giờ dám dùng đến hàng Tàu nữa.
Nói về nguyên nhân làm cho người Việt Nam ngày càng quay lưng với hàng ở cửa khẩu này, bà Đặng Thị Ngân phân tích: Thứ nhất là chất lượng một số loại mặt hàng sản xuất chất lượng không tốt lắm. Thứ hai là trong nước tự sản xuất được. Thứ ba là Việt Nam nhập khẩu các mặt hàng tương tự từ các nước khác. 
Bà Đặng Thị Ngân (Phó Chi cục trưởng, Chi cục Hải quan Tân Thanh)
Bà Đặng Thị Ngân (Phó Chi cục trưởng, Chi cục Hải quan Tân Thanh) 
Bà Ngân lấy ví dụ là mặt hàng điện thoại di động trước đây bán rất chạy. Không chỉ có khu vực Tân Thanh và các cửa khẩu dọc biên giới với Trung Quốc mà cả các thành phố lớn trong nội địa. Thế nhưng, hiện các tập đoàn điện tử lớn như Sam Sung, Sony... mở nhà máy sản xuất ngay tại Việt Nam. Việc này khiến chất lượng tiêu dùng tăng lên, điện thoại vừa đẹp vừa bền, giá cả lại rẻ... cho nên đã đẩy lui hàng kém chất lượng. 
Một ví dụ khác, theo bà Ngân đó là trường hợp các mặt hàng hoa quả. Cách đây chừng chục năm, hoa quả Trung Quốc tràn ngập thị trường trong nước. Nhưng hiện nay, nhiều loại hoa quả được chúng ta nhập từ Thái Lan, Singapore và một số nước lân cận, dẫn đến lượng hoa quả của Trung Quốc vào thị trường Việt Nam hiện nay giảm khoảng 20%/1 năm. Trong khi đó, lượng hoa quả của nước ta xuất sang Trung Quốc đang tăng khoảng 4 - 5%/1 năm. Mặc dù cán cân xuất - nhập khẩu giữa nước ta và Trung Quốc còn có sự chênh lệch khá lớn nghiêng về phía Trung Quốc, nhưng tỉ lệ nhập hàng Trung Quốc đang giảm dần cũng phản ánh một phần xu hướng tiêu dùng của người Việt Nam.
"Hiện Tân Thanh là cửa khẩu chuyên nhập và xuất các mặt hàng tiêu dùng như hoa quả, quần áo, hàng đông lạnh... Hiện mỗi ngày có khoảng 200 - 300 xe container chở các mặt hàng này xếp hàng quanh các bãi tập kết hoặc dọc theo cửa khẩu. Số lượng xe này được đảm bảo thông quan càng sớm càng tốt, để người dân bán được sản phẩm của mình càng sớm càng tốt".
Bà Đặng Thị Ngân (Phó Chi cục trưởng, Chi cục Hải quan Tân Thanh)

Gà thải Trung Quốc chứa tồn dư kháng sinh, chất độc hại

Gà đẻ thải loại từ Trung Quốc siêu rẻ đang ùn ùn tràn vào nước ta. Nhiều khả năng gà thải nhiễm hóa chất độc hại do sử dụng thuốc kháng sinh và thuốc đẻ trứng.

v
Gà thải Trung Quốc nhập về Việt Nam (Ảnh: Thông Chí)

Lưng còng, tóc bạc đẩy xe hàng

Không chỉ có phụ nữ trẻ làm cửu vạn, tại cửa khẩu Tân Thanh còn có nhiều U70, U80 lưng còng, tóc bạc đẩy xe hàng.

Mới tảng sáng, cửa khẩu Tân Thanh - Lạng Sơn đã nhộn nhịp những chuyến xe hàng từ Trung Quốc qua. Thấy chiếc xe container lầm lũi chạy vào bãi đáp rộng thênh thang, nhóm cửu vạn đã chực chờ sẵn từ tờ mờ sáng chăm chú đợi chờ.

Những kiện hàng vuông vắn đầu tiên được chuyển xuống thân chiếc xe xích lô Tàu, loại xe thồ sử dụng phổ biến nhất ở cửa khẩu Tân Thanh do phụ nữ điều khiển. Ở đây, 10 cửu vạn có đến 9 nữ. Là cửu vạn nữ nhưng sức khỏe không thua kém cánh đàn ông. Họ có thể vác cả kiện hàng bát đĩa nặng mấy chục cân là chuyện bình thường.

Như mọi ngày, Nông Thị Tứ có mặt ở nơi tập kết cửu vạn. Tứ cho hay, từ nhà cô xuống đây xa nên phải chuẩn bị từ rất sớm. Ở bản cô có mấy chục người làm bốc vác và chủ yếu là phụ nữ. Tứ năm nay 33 tuổi nhưng có 4 mặt con. Hai đứa đầu nghỉ học, đứa thứ 2 mới vào lớp 1 còn đứa út vẫn còn bi bô tập nói.
Những cảnh tượng này khá phổ biến ở các cửa khẩu.
Những cảnh tượng này khá phổ biến ở các cửa khẩu.
Khi được hỏi tại sao chồng không đi làm cùng, bà mẹ bốn con ấy ngượng ngịu lí nhí: "Chồng em đi làm việc khác". Người chị họ của Tứ tên là Nông Thị Ải chen vào: "Chồng nó còn ở nhà chờ vợ mang tiền về mua rượu". Ải và Tứ cùng chung một đội lấy công chia đôi.

Hoàn cảnh của Ải cũng không mấy sáng sủa hơn em. Chồng Ải qua đời 2 năm nay khiến người phụ nữ này phải vất vả gồng gánh nuôi 3 đứa con trong đó một đứa đang theo học cao đẳng ở Hà Nội.

"Nó đỗ cao đẳng ở dưới đó năm ngoái cơ. Nhà không có tiền bảo không đi nữa nhưng con quyết đi bằng được. Tôi nghĩ lại, cho con đi học sau này sẽ sướng hơn mình", Ải tâm sự.

Từ sáng, hai chị em Tứ, Ải mới chỉ nhận 2 chuyến hàng chở vải vóc. Mỗi ngày bắt đầu từ tảng sáng đến tối cùng lắm cả hai cũng chỉ nhận được từ 6 đến 7 chuyến hàng, còn lại là vác hàng đến nơi tập kết của xe.

Mỗi chuyến hàng vận chuyển bằng xích lô Tàu, xe thùng, Ải và Tứ nhận được khoảng từ 20.000 đến 25.000 đồng. Đó là công cao và mới được nâng lên theo giá cả thị trường. Ở cửa khẩu, việc nhiều nhưng người cũng nhiều nên chẳng có cơ hội mặc cả giá.

Sau mỗi chuyến hàng, các cửu vạn lại ngồi tụ tập với nhau bàn tán rồi đếm những xếp tiền lẻ được trả công. Thời điểm giữa năm, công việc ít nhưng những cửu vạn nữ ở đây không bao giờ tranh giành việc. Thậm chí, họ còn giúp đỡ nhau để khi hết ngày ai cũng có một vài đồng giắt lưng về nhà.

Không chỉ có phụ nữ trẻ làm cửu vạn, tại cửa khẩu Tân Thanh còn có nhiều U70, U80 lưng còng, tóc bạc đẩy xe hàng. Hoàn cảnh khó khăn nên dù già họ vẫn "xung phong ra trận" để kiếm đồng rau cháo qua ngày.

Bà Nông Thị Bàn, năm nay 72 tuổi nhưng chân tay còn khỏe và đôi mắt tinh anh. Hàng sáng, bà lại túc tắc đến cửa khẩu, đầu đội chiếc nón mê lụp xụp, chân đi đôi dép tổ ong rộng, miệng cười tươi roi rói. Bà cũng chỉ mới ra nhập đội quân cửu vạn ở cửa khẩu này hơn một năm nay.

Thấy bà còn khỏe lại làm cẩn thận và không lăn tăn chuyện tiền công nên nhiều chủ hàng mời chào. Biết hoàn cảnh của bà nên khi trả công nhiều chủ hàng chủ động đưa dôi ra chút để giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn của cửu vạn già. "Tôi già rồi không đọ được với đám trẻ, mình túc tắc làm được đồng nào hay đồng đó thôi", bà Bàn chia sẻ.

Trường hợp của bà Bàn chỉ là một trong số hàng chục bà cụ bước qua ngưỡng tuổi xưa nay hiếm mưu sinh bằng nghề cửu vạn ở Tân Thanh. Ngoài bà Bàn, bà Nông Thị Nhời, Hoàng Thị Phiên cũng ngoài 70 tuổi vẫn đều đặn hằng ngày bốc vác ở cửa khẩu mưu sinh.

"Già rồi, biết công việc nặng nhọc nhưng chúng tôi thì có việc gì để làm ra tiền đâu. Còn tí sức thì còn phải làm. Ngày được vài chục nghìn là tốt lắm rồi. Ốm đau có tiền thuốc không phải vay mượn ai là đỡ phải lo, gạo hết có tiền đong thì không phải đói. Vất vả một tí cũng không sao cả", Bà Phiên cho biết.

Có hôm những cửu vạn già như bà Bàn, bà Phiên chỉ được hơn 30.000 đồng nhưng có việc làm, có tiền dù ít ỏi họ vẫn vui.

Mỗi ngày, trung bình một cửu vạn nữ khỏe mạnh ở vùng biên thu nhập khoảng từ 80.000 đến 150.000 đồng. Tất cả số tiền công ấy được chia đều cho từ 4 đến 5 miệng ăn đang chờ chực ở nhà. Phần lớn những nữ cửu vạn có đông con cái hoặc chồng thất nghiệp, ốm yếu không kiếm ra tiền, không làm được việc nặng.

"Dù tiền công giờ có cao hơn trước, việc nhiều hơn trước nhưng để lo đủ cuộc sống thì còn nhiều khó khăn lắm. Chúng tôi đều là đàn bà lại gánh vác kinh tế gia đình, bao nhiêu thứ tiền phải lo hàng ngày nhưng cứ bốc vác mãi cũng không để ra được đồng nào", chị Nông Thị Phi cho biết.

Tiền công hôm nay chỉ vừa vặn chi tiêu cho ngày mai đó là thực tế hoàn cảnh của những gia đình nữ cửu vạn. Mỗi sáng khi xuống tới nơi tập kết, những người phụ nữ lại tỉ tê kể câu chuyện của gia đình mình như để động viên nhau. Mỗi người chia nhau chút việc, giúp đỡ nhau chút sức để có đồng tiền công mang về.

"Mùa này không có nhiều việc mà phải tầm 2-3 tháng cuối năm. Lúc ấy nhiều hàng, nhiều người thuê thu nhập tăng lên gấp đôi, khoảng trên 200.000 một ngày. Những tháng đó ở đây tấp nập, nhộn nhịp lắm", chị Phi cho biết thêm.

Công việc đều nhưng đôi khi có người vẫn chịu trống công. Có hôm ngồi chờ dài cổ cũng chỉ được một hai người thuê chở hàng, bốc vác. Ngày công đó chỉ đủ tiền mua vài cái bánh mì và chai nước là hết nhẵn.

Chủ hàng thích thuê người quen, người uy tín và đều đặn nên nhiều phụ nữ ốm nhợt nhạt vẫn xuống cửa khẩu chở hàng vì sợ mất mối. Họ bám chặt với cửa khẩu, những chiếc xe ba gác, bám chặt những con dốc dài bằng đôi giày bata cũ nát để mưu sinh.

(Theo Công Lý)
[links()]

Tin mới