“Đàn bà gì bỏ chồng con ở nhà đi chơi hoài!”

Chị biết mình đã sai khi tự tròng vào cổ cái “ách” lệ thuộc. Vì thế, chỉ có chị mới sửa chữa được sai lầm đó. 

“Đàn bà gì bỏ chồng con ở nhà đi chơi hoài!”

Dắt xe ra khỏi nhà, chị cương quyết bỏ lại phía sau câu lầm bầm khó chịu của anh: “Đàn bà gì mà bỏ chồng con ở nhà đi chơi hoài!”. Nếu là lúc khác, hẳn chị sẽ dừng lại, làm cho ra lẽ cái tiếng “hoài” đó, nhưng chị e là chỉ cần nấn ná một chút thôi, dù để đôi co với anh cho khỏi bị “kết tội” oan ức, chị cũng sẽ bị (hay tự) giam chân ở nhà như bao lần trước.

Chị biết, dù không có ý “kể tội” chị vì rõ ràng trong vòng một năm, số lần chị ra khỏi nhà để gặp bạn như sáng nay chưa đếm hết một bàn tay, nhưng anh vẫn lầm bầm như để trút nỗi bực dọc âm ỉ từ hai hôm trước, khi nghe chị bảo sẽ đi gặp cô bạn thân mà anh không có lý do gì để cản trở. Dường như đã quen thấy chị quẩn quanh ở nhà, lui cui nơi góc bếp hoặc luộm thuộm trong bộ quần áo cũ kỹ để làm việc nhà, nên khi thấy chị áo quần chỉn chu, dù là để đi đến nơi anh đã biết rõ, gặp người anh đã quá quen, trong anh vẫn dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh sợ bên ngoài cánh cửa gia đình có quá nhiều cạm bẫy? Anh lo đường sá ngoài kia nguy hiểm? Anh không muốn chị tụ tập bạn bè dễ nảy sinh đua đòi, ăn diện? Hay chỉ đơn giản là việc gặp gỡ kia sẽ xén bớt của chị một ít thời gian, công sức và cả tâm trí vốn chỉ dành cho mấy cha con anh? Câu trả lời thực ra rất đơn giản nhưng lại phức tạp bằng mấy cái lý do ở trên cộng lại: tính anh vốn ích kỷ, hẹp hòi, anh muốn độc chiếm chị như bản tính phần nhiều đàn ông!

Bạn bè mời đám cưới, chị muốn đi một mình. Nói ra thì kém tế nhị, nhưng thời buổi khó khăn, dự tiệc cưới mà cứ đi cả cặp hầu bao nào chịu nổi? Thế nhưng anh cứ quạu quọ, bảo chị tiệc tùng suốt. Mà bạn bè mấy khi cưới, người ta đi đám cưới mình rồi, giờ lẽ nào không đi? Bạn học 20 năm gặp lại, chị cũng đi họp mặt một mình sau khi rút kinh nghiệm vài lần dắt anh theo trong những cuộc gặp gỡ bạn bè mà anh cứ ngồi trơ một mình, nói chuyện với bạn của vợ thì không hợp, mà anh cũng không phải týp người xởi lởi, quảng giao. 

Ngày thường, anh vẫn dắt xe tận cửa cho chị đi làm, vợ “đi chơi” thì anh để mặc chị xoay xở với chiếc xe tay ga nặng trịch. Cơm chị dọn sẵn trước khi đi, anh chẳng màng đụng đũa. Vài lần, thấy anh khó chịu, chuẩn bị đi đâu đó rồi chị lại thôi, phần vì áy náy nỗi “đàn bà ham vui”, phần chị tự biện minh “những cuộc vui ngoài kia thực ra cũng chẳng quan trọng gì”, rồi tự huyễn hoặc mình với những điều thuộc về công-dung-ngôn-hạnh. Dần dà, anh cho những dịp ấy vô bổ nên chị mới không tham gia, còn chị không nghĩ rằng chính chị đã tự giới hạn sự tự do của mình vì thái độ do dự, nhún nhường đó. Giờ, chị đi đâu anh cũng gắt gỏng, ngay cả khi chị có lý do chính đáng. Quá nửa đời người, chị mới nhận ra ở ngoài kia vẫn còn nhiều điều khiến cuộc sống lung linh, thú vị và đáng sống hơn.

Chị thèm được độc lập như cô bạn thân: thích đi đâu là đi, muốn làm gì thì làm (dĩ nhiên là vẫn chu toàn vai trò làm vợ, làm mẹ). Cần vắng nhà bất kể lâu mau, bạn chỉ cần thông báo với chồng mình một tiếng, chẳng phải xin phép, hỏi han như chị. Bạn bảo: “Làm một cuộc cách mạng đi, nếu lệ thuộc sẽ suốt đời lệ thuộc!”. Mà chị có phụ thuộc gì cho cam? Không có anh, chị vẫn sống khỏe với thu nhập không tệ và khả năng vén khéo của mình, nhưng không có chị, anh cứ cuống lên không biết xoay xở ra sao ấy chứ! Chị biết mình đã sai khi tự tròng vào cổ cái “ách” lệ thuộc. Vì thế, chỉ có chị mới sửa chữa được sai lầm đó. Chị sẽ không khoan nhượng nữa, để được sống cho chính mình. Chợt nhớ một câu trong truyện của Phạm Lữ Ân: “Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu...”. Đời người có bao lâu, nếu không biết quý yêu, trân trọng những mong muốn chính đáng của bản thân thì còn ai có thể thay chị làm điều ấy?

Phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà

Chị khấp khởi cầm 300 triệu đi giải quyết vụ ly hôn cho chồng cũ. Chị bảo mình đi “chuộc chồng”. 

Phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà

20 tuổi, chị tìm cách cưới anh bằng mọi giá. Chị “hạ gục” bố chồng tương lai trước bằng những món ăn ngon, sự chăm sóc chu đáo khi ông ốm. Dù chưa phải là con dâu mà ông ốm, chị còn chăm sóc, quan tâm hơn cả con dâu. Thực ra cái đích chính chị nhắm tới là cuộc sống giầu có, ăn sung mặc sướng của gia đình nhà anh. Anh lại là mẫu thanh niên chăm chỉ, ngoan ngoãn, ngoại hình ưa nhìn nên cả nhà chị ưng chứ không riêng chị.

Vì bố anh ốm nặng nên anh buộc phải cưới chị để báo hiếu. Ông bảo nếu anh không cưới chị thì bố anh không nhắm mắt nổi. Thế là chị đến với anh không phải bằng một cuộc hôn nhân có tình yêu mà bằng một đám cưới ép, cưới chạy.

Rồi chị cũng toại nguyện khi bố mẹ chồng cho tiền hai vợ chồng mở xưởng sản xuất đồ thủ công riêng. Đây là nghề truyền thống của gia đình nhà chồng. Hai vợ chồng chăm chỉ, anh cũng sáng tạo, chịu khó nên công ty riêng ngày càng ăn nên làm ra.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng tiền nhiều lại tỉ lệ nghịch với hạnh phúc. Càng nhiều tiền chị càng trở nên tham lam, cuồng tiền hơn. Lắm hôm chồng đi chở hàng cho khách, 11h đêm mới về tới nhà, việc đầu tiên chị làm là lục túi đòi tiền chồng chứ không phải hỏi anh đã ăn uống gì chưa.

Anh ngày càng chán nản trước màn tra khảo tiền nong như cơm bữa của vợ mỗi lần đi giao dịch về. Tuy anh là giám đốc nhưng không có thực quyền, mọi quyết định chi tiêu đều phải “xin” vợ.

Anh là chồng mà giống như người làm công của vợ. Chưa một lần anh cảm nhận được sự chăm sóc, chia sẻ từ vợ. Câu chuyện của họ chỉ xoay quanh tiền và tiền.

Giữa họ chỉ là những cuộc “khẩu chiến” liên miên. Hàng xóm không ít lần tá hỏa vì thấy đồ đạc trong nhà anh chị bay ra cửa vỡ loảng xoảng, lúc thì bát đũa, xô chậu, thậm chí cả tivi... Chị bảo chị có tiền nên có quyền đập phá. Anh thì khùng vì bí bách quá cũng đập.

Anh lấy chị năm 21 tuổi, chưa một mảnh tình vắt vai. Gần hai mươi năm chung sống với chị, có tới hai con nhưng anh chưa một lần biết tới tình yêu là gì.

Thế rồi trong một lần bị bạn bè lôi kéo tham gia bán hàng đa cấp, anh đã gặp người đàn bà ấy. Anh bị người đàn bà đã có một đời chồng, một đứa con và bao nhiêu kinh nghiệm tình trường làm cho mê muội. Chồng cũ của chị ta đi tù chung thân vì đánh chết người. Một mình chị ta bươn chải trong môi trường sống quá phức tạp đã biến thành một người khó lường, nhiều chiêu bài mà một người chất phác như anh khó hiểu hết.

Anh thì mù quáng chăm chăm vào niềm tin bất diệt là hai người đến với nhau vì tình yêu. Chị ta như đi guốc vào bụng anh, biết anh thiếu gì nên đã chăm chút anh như một người vợ, người mẹ. Anh gục ngã hoàn toàn. Anh mê mẩn tới mức không hiểu mục đích sâu xa của người đàn bà ấy là khối tài sản không nhỏ của anh chứ không phải thứ tình yêu đơn thuần giống anh.

Chị đã tìm mọi cách phong tỏa tài chính vì nghĩ không tiền anh không có cách nào léng phéng bên ngoài. Nhưng anh không còn ngoan ngoãn như chú cún trung thành nữa, anh bắt đầu nghĩ ra đủ chiêu để cất tiền riêng gửi cho tình nhân. Anh tìm nhiều lí do để trốn nhà lên thành phố vui vẻ với tình nhân.

Anh đòi ly hôn với chị bằng mọi giá. Hơn 1 năm sau, chị cũng đồng ý ly hôn với điều kiện lấy hết tài sản. Anh vẫn tin vào thứ tình yêu là có thật ở tuổi gần 40. Chính vì thế anh quyết bỏ lại vợ và hai đứa con để đi theo người đàn bà hơn mình chục tuổi. Anh ra đi khỏi nhà với vài chục triệu tiền riêng và nghĩ sẽ bắt đầu hạnh phúc mới thực sự.

Đây là điều mà tình nhân của anh không lường trước được, chị ta không nghĩ anh lại ngu dại tới mức ra đi tay trắng. Nhưng chị ta vẫn hy vọng vào phần gia tài mà anh có thể được hưởng từ bố mẹ.

Chị ta cũng không vừa, làm đủ trò ngọt nhạt để lôi kéo anh về bên mình, để đăng ký kết hôn với anh. Anh với chị ta thành vợ chồng, anh bỏ thị trấn thân thuộc lên thành phố sống với chị ta. Những ngày mật ngọt dần dần biến mất khi anh hết tiền. Anh là ông chủ doanh nghiệp nhỏ ở quê, làm đồ thủ công mỹ nghệ nhưng lại không có bằng cấp để xin công việc ổn định trên thành phố. Anh buộc phải làm những công việc chân tay như chạy xe ôm, bán hàng nhưng thu nhập không là bao.

Hai năm chung sống trong “túp lều” thuê tạm trên thành phố cùng với vợ hai, tình yêu cũng chết dần chết mòn vì những mệt mỏi mưu sinh cơm áo gạo tiền. Chưa kể, sau 6 tháng sống với vợ mới, anh bị tai nạn giao thông, mất tới 50% sức khỏe, đôi chân không còn đi lại bình thường như trước.

Trong khi đó ở quê, vợ anh cũng bắt đầu thấm cảm giác mệt mỏi vì không có chồng gánh vác công việc, thấy thiếu vắng bóng đàn ông trong nhà. Hai đứa con không có cha bảo ban, mẹ thì suốt ngày ham mê kiếm tiền thành ra lêu lổng, hư hỏng.

Cuộc sống đảo lộn, công việc làm ăn thất bát khiến chị chả mong gì hơn ngoài chuyện chồng trở về. Chị bảo mình cũng chẳng còn trẻ để bắt đầu với cuộc hôn nhân mới, vùng quê nhiều lề thói của chị cũng không dễ kiếm một anh chồng tử tế. Đàn ông tử tế ở đây có vợ hết, chỉ còn những gã dở mới ế vợ. Nếu chị chấp nhận rổ rá cạp lại, con anh con tôi còn phức tạp hơn.

Thế rồi một ngày, người đàn bà kia gọi điện cho chị bảo đưa 300 triệu sẽ đồng ý ly hôn với chồng cũ của chị. Chị ngây người rồi kịp hiểu những thông điệp từ kẻ cướp chồng kia là gì nên vội gọi cho anh. Anh đau khổ xác nhận việc chị ta đòi ly hôn với điều kiện kèm theo 300 triệu. Vợ hai đã lộ rõ bộ mặt thật là cần tiền của anh chứ không yêu thương gì. Chị ta mệt mỏi vì phải nuôi báo cô một gãi đàn ông đau yếu hơn năm nay.

Chẳng suy tính nhiều, chị quyết định bỏ ra 300 triệu để "mua" cái giấy ly hôn, “chuộc” chồng về. Bây giờ thì anh đã trở về với chị sau phi vụ “đổi chác” giữa hai người đàn bà. Chị tin rằng mình đã “mua” lại được chồng, cuộc sống lại như xưa. Nhưng anh như một kẻ thất bại thảm hại, sống khép mình. Cái gia đình giờ đã đủ 4 thành viên nhưng vẫn chông chênh.

Đã yêu thì đừng tính toán

Một khi người ta tính toán thì tình yêu cũng trở thành thứ để đổi chác. Em đã luôn nghĩ như thế cho đến lúc gặp lại anh.

Đã yêu thì đừng tính toán

Em nhớ hồi đó anh không cho em tới công ty tìm anh, không cho em gọi điện thoại đến công ty khi có việc cần. Anh cũng không dám hẹn hò hay đi chung với em. Anh bảo vì con gái của giám đốc để ý anh, nếu biết anh đã có người yêu thì sẽ gây khó dễ.

Anh bảo em cố gắng chịu đựng một thời gian, khi nào anh củng cố vị trí thật vững vàng ở công ty thì sẽ công khai tuyên bố, giới thiệu em với mọi người.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Rồi cũng đến ngày anh công khai tuyên bố nhưng đó là tuyên bố anh sẽ trở thành con rể của giám đốc công ty. Hồi đó, em đã khóc rất nhiều, còn anh thì im lặng. Mãi một lúc sau, anh mới nói: “Xin lỗi em. Thật lòng, lúc đầu anh cũng chỉ tính toán sao cho có lợi cho chuyện của chúng mình… Thế nhưng, dần dần anh thấy rõ, nếu cưới cô ấy, đường tương lai sự nghiệp của anh sẽ rộng mở. Sau này, em có cần gì thì cứ đến tìm anh. Trong khả năng của mình, anh sẽ giúp em”.

Anh đâu biết cái em cần là một tình yêu chân thật nhưng nó đã bị đánh cắp. Từ đó, em nghiệm ra rằng đừng tuyệt đối hóa bất cứ vấn đề gì, kể cả tình yêu. Bởi một khi người ta tính toán thì tình yêu cũng trở thành thứ để đổi chác.

Em đã luôn nghĩ như thế cho đến lúc gặp lại anh. Chiếc áo mà gia đình bên vợ khoác lên người anh quá rộng nên anh không thể nào thích nghi. “Vợ chồng anh không hạnh phúc, sống với nhau được 5 năm thì cô ấy đòi ly hôn. Anh không còn gì ngoài một bài học cay đắng, rằng khi yêu thì đừng nên tính toán…”. Anh đã nói với em như vậy trong ngày gặp lại.

Bất giác em hỏi: “Anh có cần em giúp gì không?”. Hỏi xong rồi em mới nhớ, đó chính là câu ngày xưa anh đã nói với em. Có lẽ anh không cần giúp gì bởi anh biết rõ, em chẳng có gì ngoài một tình yêu không tính toán…

Đàn bà đi sàn làm gì?

Xin nói ngay, “sàn” là sàn nhảy, không phải sàn chứng khoán hay sàn bất động sản. Đàn bà đi sàn làm gì? 

Đàn bà đi sàn làm gì?

Cái thời chỉ có giới thượng lưu mới được tham gia món ăn chơi này đã qua lâu rồi, nay chỉ cần vài chục ngàn là có thể mua một vé vào cửa kiêm nước uống, thả sức nhảy nhót mấy tiếng đồng hồ. Cũng không còn phổ biến lắm những thành kiến kiểu “chơi bời”, “hư hỏng” xưa cũ nữa, nên “dân” đến sàn thượng vàng hạ cám, từ bà nội trợ đến chị tiểu thương, từ cô nhân viên văn phòng tới chị chủ doanh nghiệp… Thế nhưng, kép (đàn ông hành nghề dìu phụ nữ nhảy) lại không căn cứ vào độ tuổi hay nghề nghiệp để phân biệt khách. Kép phân loại khách theo… tiền bo. Cho mỗi kép năm chục sẽ được đối xử khác hẳn với trăm ngàn đồng. Thi thoảng, kép truyền tai trầm trồ, “bà già” kia mỗi lần đến chơi là vô tư nhảy với năm sáu kép, mỗi kép bo hai trăm ngàn, vị chi mỗi buổi là triệu hai - số tiền đủ để một gia đình bình dân đi chợ mua thức ăn cả một tuần.

Muốn đi nhảy, đương nhiên phải biết võ vẽ vài điệu. Muốn biết phải học. Muốn học phải có bạn tập chung. Mà khiêu vũ là môn nghệ thuật rất dễ nảy sinh tình cảm rắc rối. Nắm tay. Ôm eo. Vịn vai. Lại thơm nức, sạch sẽ. Lại nhạc êm, đèn mờ. Hỏi sao không luyến lưu bịn rịn. Chẳng có nơi nào mà khoảng cách giữa đàn ông và đàn bà lại gần và thoải mái đến vậy. Chỉ cần… một phút ba mươi giây là có thể ôm sát rạt, mắt trong mắt, tai bên tai, thì thầm, xin số điện thoại, rủ rê, hẹn hò. Nhiều lúc đi sàn thôi chưa “đã”, phải tụ tập thêm ngoài quán xá, chỗ này chỗ nọ…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đàn bà lai vãng ở sàn vì lẽ gì? Cô đơn? Tìm bạn, kết bè lập nhóm? Giết thời gian? Xả căng thẳng? Đủ mọi lý do. Thiên hạ rỉ tai nhau, đàn bà trên sàn toàn là “hoàn cảnh” đấy thôi. Chứ đề huề hạnh phúc, bận bịu chăm nom cái tổ ấm của mình, lo giữ chồng hoặc mải thăng tiến, thì đã chẳng đến đây làm gì cho phí đời. Hỏi ra, chị đã ly hôn, em thì duyên chờ mãi không tới, cô nọ đang ly thân, chị kia đã ở mức “mặc kệ ổng”… Họa hoằn mới có người đi nhảy để thư giãn, như một cách vận động cho khuây khỏa, thì lại bực mình vì lọt vào tầm ngắm của mấy ông đến sàn… săn hàng. “Cứ làm như phụ nữ đến đây là thiếu, là thèm không bằng! Gớm chết!”.

Ở đâu đàn bà thấy mình nữ tính nhất, được chìa tay hành xử như phim, lả lướt thể hiện mà chẳng cần phải giữ kẽ, ngại ngần? Nơi nào bất chấp đẹp xấu, già trẻ, chỉ cần rộng tiền bo là sẽ được săn đón, mời mọc, nâng niu như trứng mỏng? Sàn nhảy đấy thôi! Nên, khiêu vũ cứ như một thứ ma túy, nhẹ mà say, ngấm dần lúc nào chẳng hay. Dấn vô là ghiền, không dứt ra được. Có khi cách ngày phải đi nhảy. Tuần nào cũng phải có mặt. Nếu không người ngợm bải hoải, bứt rứt. Nên chẳng lạ cái cảnh, ở nhà vệ sinh, 22h, một chị thản nhiên nói chuyện điện thoại, rằng con phải ngoan, ngủ trước đi, chút nữa mẹ về, không là mẹ chẳng thương đâu đấy. Cũng phải để cho mẹ sống với chứ, cứ quanh quẩn ở nhà với con thì mẹ đến chết già à? Nuôi lớn chừng đó rồi…

Đàn bà muốn thong thả đến sàn chơi, thường ở độ tuổi phải dư thừa hoặc thời gian, hoặc tiền bạc, hoặc cả hai. Khối chị đi khiêu vũ phải giấu giếm, trốn chồng. Được mấy anh đàn ông vui vẻ chấp thuận cho vợ luyện cái môn nhiều đụng chạm, dễ phát sinh tình huống như thế? Nên sàn cũng linh hoạt đón ý khách. Có suất ban ngày, thậm chí ngay trong giờ hành chính mà mấy câu lạc bộ khiêu vũ ở khu trung tâm vẫn đông nghẹt người. Nơi dành cho khách nữ thay đồ, sửa soạn lúc nào cũng rộng rãi, tươm tất. Chị em cứ việc quần tây áo lẻ, mặt mộc ra khỏi nhà, đến nơi tút lại sẽ thành một “em” váy ngắn, giày cao gót, phấn son rực rỡ. Đừng nghĩ ra sàn nhà ngói cũng như nhà tranh mà lầm. Cũng có đẳng cấp rõ ràng! Muốn bằng chị bằng em thì phải chịu khó đầu tư sắm sửa. Phải biết thắt lưng buộc bụng nín nhịn tiền chợ và các khoản “thủ” được để mua thêm váy áo, giày đẹp, mỹ phẩm, nước hoa…

Đàn ông trên sàn thường không đông bằng đàn bà. Kiếm một người đàn ông chịu bỏ thời gian đi học nhảy, chịu khó mời nữ điệu này điệu nọ, cũng là của hiếm. Mà hiếm thì phải quý. Nên đàn ông nhiều lúc bị vây quanh, tranh giành, rủ rê, chèo kéo làm cho ảo tưởng. Rằng mình hay, mình nhảy giỏi, mình đẹp trai, mình lịch lãm, mình cuốn hút…, dù thực tế đôi khi khác xa suy nghĩ ấy đến vài vạn dặm. Đàn bà đi sàn, có khi tỵ hiềm, nguýt hoáy nhau vì một người đàn ông theo chuẩn mực vừa kể. Khiêu vũ là môn chơi của đàn ông. Mời ai, mặc kệ ai “ngồi vêu như gái ế” cả buổi là quyền của họ. Hôm trước thân mật, hôm sau như chẳng quen, cứ thản nhiên ôm eo một “đào” khác, cũng chẳng ai dám nói gì. Dìu nữ đi thế nào là do họ chủ động. Đàn bà cứ thế mà bước theo. Nên đừng trách đàn ông nơi ấy thô thiển, ky bo, bất lịch sự làm gì. Đó là văn hóa sàn nhảy. Đằng sau bộ áo quần và mấy bước chân thật ra cũng chẳng mấy lả lướt, đúng bài, đúng nhịp, có khi là một anh chàng vô công rồi nghề, thất nghiệp, coi khiêu vũ là một phương tiện “vừa được ôm vừa có tiền”. Thế nhưng, đàn bà đôi khi vẫn tự biến mình thành một trong những lựa chọn cho vài người đàn ông như thế.

Bữa giờ, giới đi nhảy râm ran câu chuyện chị nọ có chồng làm bác sĩ, phòng mạch mỗi chiều đông đen, thu nhập hàng năm đủ để mua thêm một căn hộ chung cư cao cấp. Chị mỗi lần đến sàn là đi “sô” (show), nghĩa là thuê hẳn một kép riêng, tùy nghi sử dụng. Kép mối của chị là người có số có má trong nghề, từng đoạt giải một cuộc thi tài năng về nhảy nhót cấp thành phố, dáng cao tướng thẳng, phong thái ngời ngời, nên giá cũng trên trời! Nửa triệu cho hai giờ khiêu vũ cũng là bình thường. Mỗi tuần chị đi nhảy đâu vài ba lần. Rồi chẳng biết chị với kép thân tình cỡ nào, mà kép rủ rỉ mượn tiền. Mỗi lần một ít, tới khi tính lại đã hơn ba trăm triệu. Kép tuyên bố phá sản, xù nợ. Chị cay đắng kể, thấy nó cũng tội, ai dè… Buồn nhất là chị em trên sàn nhiều chuyện, sau lưng chị xì xầm, từng tuổi này rồi, không đi lừa người ta thì thôi, dưng không lại dễ bị dụ thế à? Chị nói như thanh minh, đi với kép giỏi để nó còn kèm dạy chị. Thiên hạ lại cười ngất, mấy năm nay, thấy chân cẳng chị vẫn vậy, nhảy nhót có khá hơn được chút nào đâu. Ừ thì chắc nó cũng có dạy chị môn gì đó, ở những nơi chốn nào khác rồi, chứ không đơn thuần là tập tành khiêu vũ.

Tin mới