Đi xuất khẩu lao động 10 năm chưa muốn về, sợ bị giục lấy chồng

Ở tuổi 30, khi bạn bè đã lần lượt lập gia đình hết, tôi vẫn lẻ bóng một mình, có lẽ không ai tin.

Sang Nhật Bản xuất khẩu lao động đã 10 năm, cuộc sống vất vả, xa nhà, nhiều lúc tôi cũng muốn được về nước, về quê làm việc, sống gần bố mẹ, nhưng nhiều lúc cũng do dự không muốn về.

Ở tuổi 30, khi bạn bè đã lần lượt lập gia đình hết, tôi vẫn lẻ bóng một mình, có lẽ không ai tin, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có lấy một mối tình đầu, cũng chưa từng hẹn hò với ai. Nhiều khi muốn mở lòng thử quen ai đó, nhưng rồi tôi lại ngại.  Trên mạng có những bài viết rằng đến một độ tuổi nào đó người ta sẽ ngại yêu đương, ngại hẹn hò, có lẽ tôi cũng đang ở giai đoạn như vậy.

Di xuat khau lao dong 10 nam chua muon ve, so bi giuc lay chong

Tôi cảm thấy chênh vênh ở tuổi 30 (Ảnh minh họa, nguồn: KT)

Mấy năm nay bố mẹ lúc nào cũng giục tôi về nước, nhưng tôi vẫn muốn làm thêm 1 vài năm nữa, kiếm thêm chút vốn, sau này có lấy chồng cũng yên tâm hơn.

Nhưng một phần cũng vì sợ nếu về bây giờ có lẽ bố mẹ sẽ tìm đủ cách mối lái để tôi phải lấy chồng ngay mất.

Tuổi 30 tôi chưa có gì trong tay, một khoản tiết kiệm cũng không phải là nhiều, nếu về nước cũng không biết sẽ làm gì, có lẽ lại làm công nhân trong các khu công nghiệp, một mảnh tình vắt vai cũng chưa có.

Tôi cảm thấy do dự chuyện về nhà cũng bởi những nỗi sợ ấy, sợ sự chông chênh, sợ phải bắt đầu lại mọi thứ.

Bố vợ lên vay tiền mà chồng từ chối luôn, tôi nuốt nước mắt

Tôi vẫn mơ ước sau này cố gắng học hành để thoát nghèo, còn có cái mà báo hiếu bố mẹ, vậy mà...

Nhưng chưa kịp thực hiện gì thì mẹ tôi đã qua đời vì căn bệnh ung thư, năm ấy tôi mới 10 tuổi. Bố ở vậy nuôi tôi đến năm 16 tuổi thì đi bước nữa với dì Huệ. Dì là mẹ thứ 2 của tôi, dì cũng có một đứa con riêng rồi, khi lấy bố tôi thì ông bà đẻ thêm 2 đứa em nữa. Thế là tôi có đến 3 đứa em, lóc nha lóc nhóc. Lúc học cấp 3, nhà xa trường 10 cây nhưng ngày nào tôi cũng cố đạp xe đi về để giúp bố với dì trông em. Thế nhưng bố thì càng ngày càng khó tính với tôi, lúc nào cũng bảo:

Lười lấy vợ, lấy chồng?

Đến nhà bạn chơi, chúng tôi kị nhất hỏi han chuyện con gái lấy chồng chưa, con trai lấy vợ chưa?

Luoi lay vo, lay chong?
Ảnh minh họa do tác giả lựa chọn.

Bố đi chơi về khuya, con gái nói 1 câu, tôi ứa nước mắt

Tôi chỉ mong chồng có thể hiểu được người bố đóng vai trò quan trọng như thế nào trong sự hình thành tâm lý, tính cách của các con để thay đổi.

Vợ chồng tôi kết hôn đến nay tròn 10 năm, có với nhau 1 gái 1 trai, con gái lớn năm nay lên 7 tuổi. Cháu rất ngoan và đã biết giúp đỡ mẹ. Mấy năm trước chồng tôi khá chịu khó, đi làm tăng ca liên tục để kiếm thêm tiền cho vợ nuôi con, nhưng 2 năm trở lại đây, anh bỗng có phần lười biếng hơn. Anh không làm thêm, không tăng ca nữa, cứ tan làm là về nhà nằm dài trên ghế hoặc đi chơi với bạn bè tới tận khuya mới về. Không giúp đỡ gì tôi việc nhà hay chăm sóc con cái. Tôi đi làm về thì quay cuồng, đến tận 10 giờ tối mới tắm giặt được. Nhiều hôm mệt mỏi không thể tả.

Hai hôm trước, chồng tôi lại đi chơi tận 11 giờ đêm mới về. Lúc tôi ra mở cửa cho anh thì con gái cũng dậy đi tìm nước uống. Vừa thấy mặt bố, con đã thốt lên một câu: "Bố lại đi chơi giờ mới về ạ?". Sau đấy con quay sang tôi rồi cảm thán: "Mẹ ơi, lớn lên con không lấy chồng đâu, con sợ chồng con giống bố thì rồi con lại khổ giống mẹ".

Bo di choi ve khuya, con gai noi 1 cau, toi ua nuoc mat

Anh nói tôi xối xả khiến tôi không còn muốn thanh minh giải thích gì nữa. (Ảnh minh họa)

Nghe câu nói của con mà tôi ứa nước mắt, vừa thương con, vừa thương mình, vừa trách giận chồng để cho con cái có những suy nghĩ tiêu cực như thế. Chồng tôi cũng trơ mắt nhìn con, anh có vẻ cũng bị giật mình. Anh đi đến và nói với con: "Nay bố bận công việc nên mới về muộn, con đi ngủ sớm đi". Sau đó anh vào thẳng phòng ngủ.

Sáng hôm sau, đưa các con đi học hết rồi, chồng về nhà bảo tôi khoan đã đi làm, anh muốn nói chuyện với tôi. Anh trách tôi kể xấu anh cho các con nghe nên các con mới có ấn tượng xấu về bố. Tôi trả lời rằng tôi không hề nói với các con một câu nào về bố, nếu tụi nhỏ nghĩ xấu về anh thì đó là do các con tận mắt chứng kiến.

Anh nói mọi hôm các con đi ngủ sớm, sao đêm qua con gái lại dậy lúc đó? Anh không tin có sự trùng hợp, anh một mực cho rằng tôi nói xấu anh, xúi bẩy các con xa cách bố. Anh nói tôi xối xả khiến tôi không còn muốn thanh minh giải thích gì nữa. Tôi đứng dậy đi làm, chỉ để lại một câu rằng: "Anh muốn các con nghĩ tốt về mình thì phải thay đổi".

Tuổi thơ của các con ngắn lắm, những gì chúng nhìn thấy hiện tại sẽ ảnh hưởng tới hướng phát triển trong tương lai của các con. Như con gái tôi, giờ mới 7 tuổi mà con đã sợ lấy chồng khổ, thế sau này con sẽ mang nặng tâm lý chồng là "cục nợ", là người làm khổ mình, vậy thì còn đâu là hạnh phúc nữa.

Tôi chỉ mong chồng có thể hiểu được người bố đóng vai trò quan trọng như thế nào trong sự hình thành tâm lý, tính cách của các con để mà thay đổi.

* Tiêu đề bài viết đã được biên tập lại 

Tin mới