Điệp khúc người cũ của chồng

Xin đừng kể với em về người yêu cũ của anh. Đơn giản vì không có người phụ nữ nào muốn chồng mình không trọn vẹn thuộc về mình.

Điệp khúc người cũ của chồng

Em chẳng trách gì chuyện anh từng có người yêu và bây giờ anh gọi chị ấy là “người yêu cũ”. Em chẳng ghen tuông với “người yêu cũ” bởi khi đến với người ta, anh đâu biết có em trên đời này?

Nói chung thì ai cũng có quá khứ và quá khứ nào cũng nên trân trọng, giữ gìn, nhất là quá khứ tình yêu. Thế nhưng, trân trọng, giữ gìn không có nghĩa là lúc nào cũng có thể nhắc với vợ về những kỷ niệm cùng người yêu cũ. Nơi anh từng qua với người ấy, nơi anh đã ghi dấu những kỷ niệm khó quên với người ấy… chỉ có giá trị với riêng anh chứ không hề là báu vật của người bạn đời sau này.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Xin đừng kể với em về người yêu cũ của anh. Xin đừng nhắc những nơi in dấu kỷ niệm của hai người. Xin đừng nói rằng điều này hay điều kia ngày xưa người ấy thích hay không thích… Đơn giản vì không có người phụ nữ nào muốn chồng mình không trọn vẹn thuộc về mình.

Anh cứ nghĩ về người ấy, cứ nhớ về kỷ niệm với người ấy, cứ thả hồn vào những giấc mơ có người ấy… nhưng chỉ một mình anh thôi. Em không phải là gỗ đá. Em có trái tim ích kỷ của một người đàn bà. Em không muốn nghe anh cứ mãi hát điệp khúc tình yêu đầu đời sâu nặng nhưng không thành. Em không muốn những khi ở giữa bạn bè anh, em trở thành một người đến sau rất tội nghiệp.

Giống như anh, em cũng có một quá khứ không trọn vẹn cho tình yêu của mình. Nhưng em đã cất giữ nó vào một ngăn rất nhỏ trong tim khi về với anh. Chẳng có người chồng, người vợ nào thấy vui vẻ, thoải mái khi những câu chuyện tình yêu của quá khứ cứ hiện về trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của ta là do ta lựa chọn. Anh đã chọn em và em đã chọn anh. Thế thì can cớ chi anh cứ nhắc mãi người yêu cũ khiến em chạnh lòng?

Món quà từ quá khứ

Hơn 20 năm trôi qua, vật đổi, sao rời. Tình cờ anh tìm thấy em trên FB, cũng từ những kết nối của bạn bè cùng trường phổ thông năm xưa. 

Món quà từ quá khứ

Anh chợt xuất hiện từ đâu đó, trong quá khứ xa xăm, trên con đường đời xao xác đông đúc mỏi mệt của em. Và đúng vào lúc em bơ vơ nhất giữa những ồn ào của cuộc sống, anh dịu dàng nói: anh đã yêu em từ ngày xa xưa.

Em đã nhận ra ngay anh khi anh vừa nhắc lại một đôi chuyện kỷ niệm. Người con trai ngày đó hay lấp ló cửa nhà em, hay lẽo đẽo theo em trên con đường từ trường về nhà. Anh bảo, ngày ấy anh là thằng học trò nghèo, cha sau ngày giải phóng thất nghiệp, mẹ từ một cô giáo phải ra đường buôn thúng bán bưng nuôi đàn con sáu đứa. Thế nên kỷ niệm thời học trò của anh là nỗi tủi hổ của cái quần ngắn lên đến mắt cá chân, là chiếc áo vá víu mấy lần.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Còn em là con gái gia đình tập kết trở về Sài Gòn. Cha mẹ được phân nhà biệt thự, quần áo đi học được ủi phẳng phiu, tóc cột ngày một màu nơ. Anh chỉ dám nhìn em từ xa, lấp ló trước cổng nhà mà yêu thầm và nhớ thầm. Tình yêu đó, em nào có hay biết, chỉ bất ngờ ngỡ ngàng nhận ra khi anh kể về mùi nước bồ kết má gội đầu cho em trước hiên nhà, chậu hoa quỳnh em hay chăm trên ban công, thậm chí con chó trắng em cưng, hay sủa thằng bé si tình nghèo suốt ngày rình trước ngõ. Tình yêu đó, em nào có hay biết khi anh kể cuộc sống vất vả, bao lần anh tính nghỉ học, đi bán vé số hay đánh giày giúp mẹ nuôi các em, nhưng ý nghĩ nghỉ học thì không còn được nhìn thấy em nữa khiến anh cứ cố bám lại, trì lại để mà tiếp tục con đường học vấn, hết cấp hai, rồi leo dốc qua được đến cấp 3.

Vậy là nhờ có em mà anh đã học được đến thế. Cho đến năm lớp 11 thì anh buộc lòng phải vào học trường nghề, nhưng chiều nào cúp được là anh chạy về trường cũ đứng nhìn em dắt chiếc xe đạp màu tím điệu đà ra cổng…Rồi có lần trong lúc đang hàn đồ cho khách, nghe thằng bạn kể em đã tốt nghiệp loại giỏi, thi đại học xuất sắc và đi nước ngoài rồi, nước mắt anh chảy trong chiếc kính bảo hộ không ai hay, anh biết, con đường chúng ta rẽ về hai phía ngày càng xa nhau… xa nhau tít tắp… Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ được nói với em một lời.

Hơn 20 năm trôi qua, vật đổi, sao rời. Tình cờ anh tìm thấy em trên FB, cũng từ những kết nối của bạn bè cùng trường phổ thông năm xưa. Tấm hình em tuổi 40 vẫn những nét quen thuộc ngày xưa. Đọc FB em, biết em đang một mình một con đường, biết em đã từng đớn đau, biết em đang dần bình yên, lòng anh xốn xang như chợt lạc mất đường đi. Anh nhắn tin xin kết bạn với em mà run rẩy hết cả chân tay, cả trái tim. Anh quên mất mình đã là một doanh nhân thành đạt. Anh quên mất mình là bố của hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn, là chồng của một người vợ hiền hậu, đảm đang. Anh trở lại là thằng bé đứng lấp ló trước cửa nhà em, chỉ mong được nhìn thấy một nụ cười nhẹ kiêu sa, một cái vuốt tóc thanh nhã, dịu dàng.

Chỉ một lần tâm sự thôi, anh đã trút hết cho em tất cả những chất chứa chồng chất của mấy chục năm trước anh giấu trong lòng. Giọng anh trầm và ấm. Giọng em nhẹ và buồn. Em đã sững sờ khi nghe câu chuyện anh kể về tình yêu anh dành cho em suốt nhiều năm thơ ấu. Em chợt có cảm giác như mình vừa được tặng một món quà quý giá. Anh thì cứ miên man kể mãi, kể mãi những điều anh đã trải qua một mình. Và anh hạnh phúc biết nhường nào khi em bảo: Em nhớ ra anh rồi, có phải anh là một cậu bé có đôi mắt rất to và những lọn tóc dợn sóng tự nhiên trước trán. Ngày đó, em đã nhận ra anh, nhận ra những gì anh nhắn gửi trong ánh mắt dõi theo tội nghiệp ấy. Nhưng em hồn nhiên vô tư nên chẳng nghĩ gì. Giọng anh chợt thảng thốt, bàng hoàng: Vậy là em có biết đến anh?

Ngày hôm qua, nghe em kể chuyện về anh, cô bạn gái thân sốt ruột hỏi: Rồi sao nữa, sao nữa? Có hẹn hò, có gặp nhau không? Em cười nhẹ nhàng bảo: Gặp nhau làm gì? Anh ấy đã nói được điều hơn 20 năm trước không thể nói, thế là anh ấy đã hạnh phúc rồi. Còn em, em đã có thêm một hành trang quý giá cho con đường dài khó khăn trước mắt. Chúng ta biết rằng niềm vui này là vừa đủ, món quà mà chúng ta trao nhau là vừa đủ, đừng quá tham lam phải không anh?

Nuôi chồng thành đạt rồi chồng bỏ

(Kiến Thức) - Chúng em lấy nhau từ năm 2001, đã có với nhau 2 mặt con. Vợ chồng em sống rất hạnh phúc, cho đến khi anh ấy đi học.

Nuôi chồng thành đạt rồi chồng bỏ
Chúng em lấy nhau từ năm 2001, đã có với nhau 2 mặt con. Vợ chồng em sống rất hạnh phúc, cho đến khi anh ấy đi học. Anh ấy chỉ về thăm nhà có một lần, em vất vả ruộng nương lấy tiền gửi anh ấy ăn học. Thế rồi một lần anh ấy về bảo em hãy ly dị đi. Em ngỡ ngàng, ngây người không tin vào tai mình, vì đứa con thứ 2 của em mới có một tuần tuổi. Từ bữa đó anh tỏ ra xa lánh 3 mẹ con em. Em đau khổ, không muốn con em chịu cảnh gia đình tan vỡ, xin với anh ấy, anh ấy đi chơi bời ở đâu cũng được, miễn cẩn thận đừng mang bệnh về nhà. 
Cuộc sống chúng em trôi đi trong sự lạnh lùng của anh ấy. Rồi em lại phát hiện anh ấy nhắn tin cho một người xưng là vợ chồng. Trái tim em như có mũi dao xuyên qua. Thì ra, anh ấy không coi em là vợ đã lâu rồi, mà là người khác. Em sợ làm rõ mọi chuyện thì vợ chồng chia lìa, hai đứa con em chịu khổ nên đành nín nhịn. Tuy nhiên, cứ mỗi lần nghĩ đến việc em đã làm thuê làm mướn bao năm nuôi anh ấy học hành, giờ anh thành đạt lại ruồng bỏ em, đặc biệt là việc anh gọi người khác là vợ, trong lòng em uất ức, không chịu nổi. Em không biết phải làm thế nào để cứu vãn hạnh phúc. Xin cho em lời khuyên - Trần Thị Hồng Hà (Huổi Só, Tủa Chùa, Điện Biên).

Chuyện lạ, mai mối cho tình cũ

Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. 

Chuyện lạ, mai mối cho tình cũ

“Thằng đó cái gì cũng được, chỉ tội rượu chè bê tha quá, lấy nó về sau này con sẽ khổ”. Khi nghe em thuật lại lời nói của cha, anh rất tự ái.

Lúc đó anh nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một sự từ chối khéo chứ cái chuyện rượu chè thì thằng đàn ông nào chẳng mắc phải? Hơn nữa, anh chỉ xỉn có 2 lần khi đến nhà em chứ có nhiều lắm đâu mà bảo bê tha?

Nhớ hồi đó khi anh nói chia tay, em đã khóc rất nhiều. Em bảo rằng anh không thương em, cha nói vậy chớ đâu có cấm cản hai đứa tiếp tục yêu thương, tìm hiểu. Nếu thật lòng với em, anh có thể sửa đổi, thậm chí chỉ cần anh không xỉn khi đến nhà em, còn những lúc khác thì sao cũng được. Thế nhưng, anh không nghe vì lòng anh đã quyết.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Xa em, anh mới thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa. Chẳng còn ai mong ngóng, nhắn tin, gọi điện, chúc anh ngủ ngon... Chẳng còn ai tươi cười xuất hiện đúng lúc anh đang đói khát, mệt lả vì công việc đến nỗi không dứt ra được để kiếm cái gì bỏ bụng. Không có em, cuộc sống với anh như ngừng lại. Và anh lại chìm trong rượu khi biết tin em đã lấy một người khác.

Cho đến ngày có một cô gái khác đột ngột xuất hiện trước anh. Người đó đã mang lại cho anh sinh khí mới, đã vực anh dậy từ vũng lầy bê tha rượu chè, đã thật lòng yêu anh và cảm hóa con người anh. Người ấy đã mang hạnh phúc đến cho anh như em đã từng.

Tưởng như vậy thì cuộc sống cũng đã có hậu lắm rồi. Vậy mà giờ đây, anh tình cờ biết được một điều diệu kỳ khác của tình yêu, tình người. Chính em đã đưa người con gái ấy đến với anh. Một câu chuyện tưởng chỉ có trong thơ ca, cổ tích. Cảm ơn em, người đã “mai mối” cho nhân duyên, hạnh phúc của anh bây giờ. Thế mới biết có những tình yêu vẫn sống mãi ngay cả khi người ta không còn đi chung một con đường. Một lần nữa, cảm ơn em...

Tin mới