Hay là chúng mình hôn nhau đi!

Họ hôn nhau thật tự nhiên, như thể đó là một thói quen không thể thiếu hằng ngày. 

Nhỏ bạn dẫn con về nhà chơi. Ba nó đang ngồi làm việc trước máy tính. Nghe tiếng chúng con, bác ấy ngẩng lên: “Chào con gái”. Rồi bác bước đến bắt tay con như giữa hai người lớn với nhau. Trong khi đó bạn con đến gần và chìa má cho ba của bạn hôn. Phải nói, con thích đến nhà bạn chơi là vì những nụ hôn ấy.

Đây không phải lần đầu con thấy những người trong gia đình bạn hôn nhau. Bạn con nói từ hồi còn nhỏ xíu cho đến tận bây giờ khi đã 20 tuổi, ba mẹ bạn vẫn dành cho con cái những nụ hôn ấm áp như vậy. Họ hôn nhau thật tự nhiên, như thể đó là một thói quen không thể thiếu hằng ngày. Con nhìn thấy tình cảm gia đình thêm gắn bó qua những nụ hôn ấy.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Bạn con nói: “Ông ngoại mình đến giờ vẫn ôm hôn mẹ và các dì mỗi khi về thăm. Tất nhiên là mẹ cũng hôn ông bà ngoại giống như mình hôn ba mẹ. Quen rồi. Hôm nào không thấy hôn là cứ nghĩ mình bị giận hoặc mình giận người ấy”.

Chuyện các thành viên trong gia đình hôn nhau không phải là phổ biến ở các gia đình Việt Nam. Nhưng mà con thấy nó hay lắm ba mẹ à. Con nhớ ngày còn nhỏ, ba mẹ cũng hay hôn chị em con mỗi ngày. Con nhớ cái cảm giác nhột nhạt mỗi khi ba chưa cạo râu mà hôn lên má con. Hoặc có khi con mới đi mẫu giáo về chưa kịp tắm, ba vừa hôn lên má, lên tóc con vừa kêu: “Trời ơi, sao chua lè vầy nè?”. Khi đó mẹ sẽ vội vàng mang con đi tắm, rồi trong lúc lau mình cho con, mẹ lại tranh thủ hôn con. Những lúc đó, con thấy sung sướng vô cùng và luôn tin rằng mình là cục vàng của ba mẹ…

Lâu rồi con không có được cảm giác ấy. Lâu rồi chúng mình đã quên mất những nụ hôn dành cho nhau. Ba mẹ ơi, hay là chúng mình hôn nhau đi! Con thích như vậy và con nghĩ chắc ba mẹ cũng sẽ thích lắm đó…

Vì một câu nói, mất người yêu

(Kiến Thức) - Chỉ vì một câu nói gợi lại chuyện xưa, anh ấy tím mặt và bỏ đi. Em tự ái và nhận lời yêu người khác...

Em và anh ấy học cùng cấp 3, sau đó vì vi phạm kỷ luật, anh ấy bị đuổi học. Tốt nghiệp đại học, tình cờ em gặp lại bố mẹ anh ấy. Hai bác rất quý, nhất định nhận em là con dâu, tạo mọi điều kiện để em và anh ấy gặp trở lại. Một lần mẹ anh ấy nói với em: Điều lo nhất của anh ấy là em còn nhớ chuyện anh ấy bị đuổi học, em cười, im lặng. Em định sẽ nói rõ quan điểm của mình với anh ấy, rằng em coi đó chỉ là trò nghịch dại học trò thôi. 
Một bữa anh ấy tới thăm em, em gợi chuyện: “Sau khi thôi học trường mình, anh học ở đâu?”. Bỗng dưng, anh ấy tái mặt, im bặt, rồi cáo về luôn. Em đã gọi cho anh ấy vài lần, không thấy anh bắt máy. Tự ái, giận, em không liên lạc với anh ấy nữa. Bẵng đi hơn một năm, em đã nhận lời yêu người khác. Nhưng rồi một hôm, em gặp người bạn thân của anh ấy thì được biết, anh ấy rất suy sụp sau chuyện xảy ra với em, anh ấy vẫn yêu em. Nghe vậy, em sững sờ, đau khổ, em biết em vẫn yêu anh ấy rất nhiều. Giờ em không biết nên làm thế nào, có nên tìm gặp người em thực lòng yêu không? - Vũ Phương Hoa (Nam Định).

Chịu “nhục” để tiến thân

Nay anh phải có một người vợ tương xứng với anh, có đâu “đốt đời” với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này…

Khi chúng tôi mới biết nhau, chồng tôi là anh sinh viên trường y sắp tốt nghiệp, nghèo kiết xác, không có ai thân thích ở thành phố này. Tôi cảm phục ý chí và sự cần cù của anh, cộng với thái độ chân thành, không màu mè hình thức của một chàng trai tỉnh lẻ, nên gật đầu làm vợ anh, chẳng màng tới sự theo đuổi của nhiều người đàn ông “môn đăng hộ đối” khác.

Cưới nhau rồi, tôi càng tin mình không chọn lầm. Anh chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn vất vả, lại rất có ý thức học thêm, nâng cao chuyên môn. Ba tôi khi đó là phó giám đốc một bệnh viện lớn, đương nhiên nhận anh về làm việc, hết lòng nâng đỡ. Khỏi phải nói, sức phấn đấu của anh làm ba tôi thật sự hài lòng.

Bảy năm, chúng tôi có với nhau hai đứa con. Nhà anh ở quê được sửa sang lại, em út tiếp tục học hành cũng nhờ có anh chu cấp. Khi anh đủ sức mở phòng mạch tư kiếm sống thì ba tôi đến tuổi về hưu, mừng là con rể có thể vững vàng kế tục sự nghiệp của mình…

Đó cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi rẽ sang một khúc quanh mà có nằm mơ gặp ác mộng, tôi cũng không nghĩ ra: anh bỗng dưng đề nghị ly hôn! Chồng tôi thoắt cái trở mặt, nhanh đến không sao dám tin, mới hôm qua còn qua lại, lễ nghĩa, chu đáo, yêu thương…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, anh chẳng ngại ngần gì mà không lật bài bằng những câu cạn tình cạn nghĩa, trơ tráo, vô sỉ. Nào là chấp nhận lấy tôi, nín nhịn chịu đựng tôi chừng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Tôi tưởng mình là ai kia chứ, lá ngọc cành vàng à? Chẳng qua lúc trẻ cần một chỗ dựa, một nơi yên ổn để tiến thân nên anh mới phải chịu “nhục” bấy lâu. Nay anh phải có một người vợ tương xứng với vị trí và tài năng của anh, có đâu “đốt đời” với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này…

Con người ta, dường như khi đã bạc thì không bút mực nào tả xiết. Cả nhà tôi bất ngờ khi biết thêm góc khuất nhân cách của một người bấy lâu mình cứ tưởng là hiểu rõ lắm, thân thiết lắm và đối đãi hết lòng. Sự thất vọng ê chề, nỗi đớn đau vì lầm tưởng và bị lợi dụng làm cha tôi suy sụp. Cảm giác ghê sợ, khinh bỉ làm tôi không sao chịu đựng nổi, chỉ mong mau chóng thoát khỏi con người vô ơn, tệ bạc, phản trắc.

Khi nỗi bất ngờ choáng váng qua đi, khi ba tôi đã bình tâm hơn sau cú sốc lật lọng của gã con rể vốn được ông yêu quý chẳng khác con ruột, chúng tôi quyết định sẽ cắt bỏ cái khối u nhọt đó khỏi phần đời còn lại của mình. Chỉ thương hai đứa con nhỏ dại. Thế nhưng, cuộc ly hôn chẳng phải dễ dàng gì, bởi sự trơ trẽn đến tận cùng của người đàn ông vốn có học, từng chịu ơn cha tôi, từng thản nhiên đón nhận sự cưu mang chăm sóc của gia đình vợ nhiều năm dài để yên tâm học hành… Chồng tôi gây khó dễ trong việc đòi chia đôi mớ tài sản có được trong thời kỳ hôn nhân, cố tình không nhìn nhận căn nhà, cái xe đều do ba tôi sắm sửa cho… Bần tiện đến mức, anh ta đòi mang cả chút nữ trang ít ỏi vốn là quà cưới cho cô dâu ngày xưa ra chia chác…

Thế nhưng, anh ta lại chẳng màng đến hai đứa trẻ luôn níu áo bố. Trong cuộc chiến tranh hơn thua từng chút quyền lợi đó, anh ta hoàn toàn chẳng đả động gì đến hai sinh linh tội nghiệp kia, tựa như chúng chẳng hề tồn tại. Anh ta “trả giá” từng trăm ngàn khi ra tòa thỏa thuận về tài sản. Trước mặt thiên hạ, người từng đầu ấp tay gối với tôi không ngần ngại than nghèo kể khổ, bao nhiêu tiền làm ra lâu nay bị bên vợ “siết” để đầu tư này nọ hết, giờ phải chia đều ra để anh ta bớt bị thiệt thòi!

Con chim ngỡ mình đủ lông đủ cánh đã bạc bẽo bay đi. Cuộc đời nhân quả nhãn tiền, tôi thực tâm không nuôi lòng oán hận, chỉ thương hai đứa con mất cha bởi những tham vọng và toan tính của chính người đã sinh ra chúng. Tôi càng tiếc nuối tình yêu và niềm tin đã đặt sai chỗ, uổng phí tuổi xuân cho một người không xứng đáng…

Tin mới