Hết “nhái” Nga, Trung Quốc lại “nhái” tên lửa Na Uy

(Kiến Thức) - Thay vì sao chép hệ thống tên lửa Nga, lần này Trung Quốc chuyển sang “tham khảo” tên lửa NASAMS của Na Uy để phát triển tên lửa phòng không SD-10A.

Theo tạp chí Ordnance Knowledge, Trung Quốc đã bắt đầu thử nghiệm hệ thống phòng không mặt đất SD-10A sử dụng biến thể nâng cấp đạn tên lửa không đối không PL-12.
Chuyên gia cơ quan nghiên cứu chiến lược và phân tích kỹ thuật Nga Vasily Kashin cho biết, PL-12 là đạn tên lửa không đối không dẫn đường bằng radar chủ động rất hiện đại của Trung Quốc. Việc chế tạo loại tên lửa này có sự tham gia của chuyên gia Nga và linh kiện lắp quả PL-12 đầu tiên hầu hết dùng của Nga.
Hệ thống tên lửa phòng không tầm trung SD-10A.
Hệ thống tên lửa phòng không tầm trung SD-10A.
Đài tiếng nói nước Nga giải thích thêm về hệ thống dẫn radar chủ động của PL-12 có nghĩa là, trên tên lửa lắp radar tự phát hiện, theo dõi khóa mục tiêu khi cách mục tiêu ở cự ly nhất định mà không cần radar trên máy bay phóng giúp chỉ thị mục tiêu.
Về phần hệ thống phòng không trên mặt đất SD-10A, Thời báo Hoàn Cầu cho rằng, so với hệ thống phòng không tầm trung HQ-16 đang được sử dụng, SD-10A vượt trội hơn. Nó sẽ sớm được triển khai trong tương lai cho lực lượng Lục quân Trung Quốc.
Theo thông tin được tiết lộ trên trang mạng Trung Quốc, hệ thống tên lửa đất đối không tầm trung SD-10A Sky Dragon gồm: các xe phóng tự hành (4 đạn/xe), xe chỉ huy và xe radar điều khiển hỏa lực (tầm trinh sát 130km).
Hệ thống có thể diệt mục tiêu ở cự ly 3-50km, độ cao từ 30m tới 20km, tỷ lệ trúng đích đạt 0,80 với mục tiêu máy bay tiêm kích.
Hệ thống được cho là có khả năng bắn hạ 12 mục tiêu cùng lúc, thời gian thu hồi chỉ mất 6 phút, triển khai mất 15 phút.
Bắn thử nghiệm tên lửa PL-12 trên mặt đất.
 Bắn thử nghiệm tên lửa PL-12 trên mặt đất.
Việc trang bị tên lửa không đối không cho hệ thống phòng không trên mặt đất không phải là lần đầu tiên xuất hiện ở Trung Quốc. Mà thực tế trước đó, từ cuối những năm 1990, Công ty Kongsberg Na Uy đã phát triển thành công hệ thống tên lửa phòng không tầm trung NASAMS dùng đạn tên lửa không đối không dẫn đường radar chủ động AIM-120 AMRAAM của Mỹ.
Tuy là đạn tên lửa AIM-120 AMRAAM có thể đạt tầm bắn tới hơn 100km nếu phóng trên máy bay, nhưng biến thể dành cho hệ thông NASAMS chỉ có tầm 25km. Biên chế hệ thống NASAM cũng "gọn nhẹ" với xe đài radar điều khiển và xe chỉ huy cùng bệ phóng tự hành.
Vì vậy, có thể nói rằng, một lần nữa, SD-10A không phải là sản phẩm do trí óc người Trung Quốc sáng tạo từ A-Z mà thực tế vẫn là sản phẩm có tham khảo từ hệ thống nước ngoài.
“SD-10A so với hệ thống phòng không tầm trung NASAMS của Na Uy có sự giống nhau. NASAMS bắt đầu đưa vào sử dụng từ những năm 1990 và sử dụng tên lửa không đối không AIM-120 của Mỹ”, báo chí Nga viết.
Bệ phóng tên lửa NASAMS phóng tên lửa đối không AIM-120.
 Bệ phóng tên lửa NASAMS phóng tên lửa đối không AIM-120.
Tuy nhiên, việc sử dụng tên lửa không đối không trang bị cho hệ thống phòng không mặt đất không hẳn là giải pháp tốt.
Theo phân tích của báo chí Nga, tên lửa không đối không trong nghiên cứu do nhấn mạnh vào việc giảm tải trọng để trang bị trên máy bay, đã tự tạo ra nhiều thiếu sót. Sức mạnh của phần đầu đạn của tên lửa tương đối nhỏ, ngoài ra tuổi thọ của nó thường ngắn hơn so với tên lửa đất đối không, giá thành của tên lửa có hệ thống radar dẫn đường hiện đại thường cao hơn nhiều so với giá thành của tên lửa dẫn đường bằng radar bán chủ động. Xét từ góc độ kinh tế, Mỹ đã dừng thực hiện kế hoạch chế tạo hệ thống phòng không sử dụng tên lửa AIM-120.
Vì thế, hệ thống phòng không tầm trung SD-10A của Trung Quốc không phải dùng để thay thế tên lửa HQ-16A đang sử dụng trong quân đội mà có lẽ chủ yếu dùng để xuất khẩu.

Điểm mặt “sát thủ diệt chim sắt” của Không quân Trung Quốc

Tên lửa không đối không là vũ khí trang bị trên các máy bay chiến đấu để tấn công tiêu diệt mọi mục tiêu trên không. Tên lửa thường được dẫn đường bằng đầu tự dẫn hồng ngoại (bám vào luồng nhiệt động cơ phản lực) hoặc radar. Trong ảnh là tên lửa không đối không dẫn đường hồng ngoại tầm cực ngắn PL-2 (tầm bắn 3km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại K-13 của Nga.
Tên lửa không đối không là vũ khí trang bị trên các máy bay chiến đấu để tấn công tiêu diệt mọi mục tiêu trên không. Tên lửa thường được dẫn đường bằng đầu tự dẫn hồng ngoại (bám vào luồng nhiệt động cơ phản lực) hoặc radar. Trong ảnh là tên lửa không đối không dẫn đường hồng ngoại tầm cực ngắn PL-2 (tầm bắn 3km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại K-13 của Nga.

Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-5 đạt tầm bắn 1,3-16km. Trung Quốc tự cho rằng PL-5 sánh ngang với tên lửa AIM-9G Sidewinder của Mỹ.
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-5 đạt tầm bắn 1,3-16km. Trung Quốc tự cho rằng PL-5 sánh ngang với tên lửa AIM-9G Sidewinder của Mỹ.

Không chỉ sao chép công nghệ Nga, trong phát triển tên lửa đối không Trung Quốc còn “học hỏi” từ phương Tây và Israel. Trong ảnh là tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-7 (tầm bắn 14km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại R550 Magic (Pháp).
Không chỉ sao chép công nghệ Nga, trong phát triển tên lửa đối không Trung Quốc còn “học hỏi” từ phương Tây và Israel. Trong ảnh là tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-7 (tầm bắn 14km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên loại R550 Magic (Pháp).

Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-8 do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu Python-3 (Israel).
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-8 do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu Python-3 (Israel).

Trong ảnh là tiêm kích đa năng J-11 trang bị tên lửa không đối không PL-8 (tầm bắn 500m tới 15km).
Trong ảnh là tiêm kích đa năng J-11 trang bị tên lửa không đối không PL-8 (tầm bắn 500m tới 15km).

Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-9 do Trung Quốc sản xuất từ kinh nghiệm thiết kế PL-5/7. Nhưng PL-9 vẫn dùng công nghệ đầu tự dẫn hồng ngoại trên tên lửa Python-3 của Israel. Biến thể đời đầu của PL-9 chỉ đạt tầm bắn 5km, nhưng biến thể cải tiến mới nhất PL-9C tăng tầm lên 22km.
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại PL-9 do Trung Quốc sản xuất từ kinh nghiệm thiết kế PL-5/7. Nhưng PL-9 vẫn dùng công nghệ đầu tự dẫn hồng ngoại trên tên lửa Python-3 của Israel. Biến thể đời đầu của PL-9 chỉ đạt tầm bắn 5km, nhưng biến thể cải tiến mới nhất PL-9C tăng tầm lên 22km.

Tên lửa không đối không tầm trung PL-11 (tầm bắn 75km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu tên lửa Aspide của Italy. PL-11 trang bị đầu tự dẫn radar bán chủ động (nguyên lý hoạt động: radar trên máy bay phát sóng đến mục tiêu, các sóng phản xạ từ mục tiêu sẽ được bộ thu nhận tín hiệu trong tên lửa bắt được và chuyển thành lệnh điều khiển đưa tên lửa tới mục tiêu).
Tên lửa không đối không tầm trung PL-11 (tầm bắn 75km) do Trung Quốc sản xuất dựa trên mẫu tên lửa Aspide của Italy. PL-11 trang bị đầu tự dẫn radar bán chủ động (nguyên lý hoạt động: radar trên máy bay phát sóng đến mục tiêu, các sóng phản xạ từ mục tiêu sẽ được bộ thu nhận tín hiệu trong tên lửa bắt được và chuyển thành lệnh điều khiển đưa tên lửa tới mục tiêu).

Tên lửa không đối không tầm trung PL-12 (tầm bắn 70km) do Trung Quốc tự phát triển từ A-Z dựa trên kinh nghiệm từ các thế hệ trước. PL-12 trang bị đầu tự dẫn radar chủ động ARM-1 (nguyên lý hoạt động: hệ thống radar trên tên lửa ở cự ly nhất định tự bám bắt, khóa mục tiêu không cần sự can thiệp từ máy bay phóng tên lửa).
Tên lửa không đối không tầm trung PL-12 (tầm bắn 70km) do Trung Quốc tự phát triển từ A-Z dựa trên kinh nghiệm từ các thế hệ trước. PL-12 trang bị đầu tự dẫn radar chủ động ARM-1 (nguyên lý hoạt động: hệ thống radar trên tên lửa ở cự ly nhất định tự bám bắt, khóa mục tiêu không cần sự can thiệp từ máy bay phóng tên lửa).

Trung Quốc tự cho rằng PL-12 có thể sánh ngang với tên lửa tầm xa R-77 (Nga) và AIM-120A (Mỹ). Trong ảnh là biến thể xuất khẩu của PL-12 mang tên SD-10 trang bị trên tiêm kích JF-17 của Pakistan.
Trung Quốc tự cho rằng PL-12 có thể sánh ngang với tên lửa tầm xa R-77 (Nga) và AIM-120A (Mỹ). Trong ảnh là biến thể xuất khẩu của PL-12 mang tên SD-10 trang bị trên tiêm kích JF-17 của Pakistan.

Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại TY-90 (tầm bắn 6km) chuyên dùng cho trực thăng.
Tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại TY-90 (tầm bắn 6km) chuyên dùng cho trực thăng.

Ngoài các loại tên lửa nội địa, Trung Quốc còn nhập khẩu 3 loại tên lửa của Nga. Những loại đó luôn có tầm bắn, tính năng vượt trội so với hàng Trung Quốc. Trong ảnh là tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại R-73 (tầm bắn 20-30km) trang bị trên tiêm kích Su-27SK và Su-30MKK.
Ngoài các loại tên lửa nội địa, Trung Quốc còn nhập khẩu 3 loại tên lửa của Nga. Những loại đó luôn có tầm bắn, tính năng vượt trội so với hàng Trung Quốc. Trong ảnh là tên lửa không đối không tầm ngắn dẫn đường hồng ngoại R-73 (tầm bắn 20-30km) trang bị trên tiêm kích Su-27SK và Su-30MKK.

Tên lửa không đối không tầm trung dẫn đường bằng radar bán chủ động R-27 (tầm bắn khoảng 80km) trang bị trên tiêm kích Su-27SK và Su-30MKK.
Tên lửa không đối không tầm trung dẫn đường bằng radar bán chủ động R-27 (tầm bắn khoảng 80km) trang bị trên tiêm kích Su-27SK và Su-30MKK.

Tên lửa không đối không tầm trung dẫn đường bằng radar chủ động R-27 (tầm bắn 80km) trang bị trên tiêm kích đa năng Su-30MKK.
Tên lửa không đối không tầm trung dẫn đường bằng radar chủ động R-27 (tầm bắn 80km) trang bị trên tiêm kích đa năng Su-30MKK.

HQ-9: “con lai” của cặp “rồng lửa” S-300 và Patriot

Tổ hợp tên lửa phòng không tầm xa HQ-9 (Hồng Kỳ -9) bắt đầu được nghiên cứu chế tạo vào những năm 1980 dưới sự chủ trì của Học Viện Công nghệ Quốc Phòng Trung Quốc (thuộc Tổng Công ty Khoa học & Công nghệ Hàng không Vũ trụ Trung Quốc). Ban đầu nó phát triển dựa theo hệ thống tên lửa đối không Patriot của Mỹ thông qua một bên thứ ba nào đó (có thể là Israel).

Tin mới