Khi trái tim “đi hoang“

Bài thuốc chữa những cơn xao lòng là hãy để mình bận rộn yêu thương, chăm chút gia đình đến mức chẳng có thời gian nghĩ vẩn vơ nữa.

Hẳn là, bất cứ ai trong đời đều có khi thấy lòng mình bỗng dưng như những con sóng run rẩy trước một ánh mắt, một bờ vai, một dáng hình không được phép nghĩ đến. Dù đã được ràng buộc trong mối quan hệ gia đình, nhưng trái tim vẫn rộn ràng, xao xuyến vì một bóng hình khác ngoài chồng ngoài vợ.

Lao xao những cơn say nắng

Những giây phút xao lòng trước một người thứ ba có thể bất chợt đến trong bất kỳ thời khắc nào, là khi chúng ta chán nản hiện tại hoặc khi đang rất háo hức với cuộc đời; là khi thấy tẻ nhạt chuyện vợ chồng hoặc khi muốn gồng mình lên chứng minh điều gì đó với người bạn đời. Nhưng tất cả những trường hợp say nắng này đều giống như chính cái tên mà nó mang: dễ đến và dễ đi.

Tôi có cô bạn thân mới chỉ kết hôn với người mình yêu được gần hai năm. Nhưng trong lần tâm sự mới nhất, cô đã kể tôi nghe về tình trạng đang bồng bềnh trên mây khi say nắng một đồng nghiệp người Hàn. Dù làm việc chung với nhau đã lâu, không tiếp xúc nhiều, nhưng bỗng một ngày, khi bâng quơ đảo mắt quanh văn phòng, hai ánh mắt chạm nhau và trái tim bạn tôi tự nhiên loạn nhịp.

Tương tự như thế, chúng ta chẳng thể hiểu được lý do vì sao mình bất ngờ rơi vào hố sâu ăm ắp xúc cảm với một người lạ. Nhưng những khi này, ta ít nhiều đều thấy cuộc đời đẹp hơn, chăm chút vẻ ngoài của mình hơn trước những lao xao, len lén, ngại ngần như thuở mười tám đôi mươi. Người ta thấy mình như đang ở trên nốt nhạc cao vút trong một giai điệu (tự lúc nào đã) trầm buồn của cuộc sống.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cô bạn tôi, trong vài ngày đầu để trái tim “đi hoang”, đã luôn cố gắng trang điểm thật xinh, mong ngóng đi làm sớm hơn, nấn ná về muộn hơn, dù luôn giả vờ ngó lơ với sự xuất hiện của chàng đồng nghiệp khi ở công ty. Cô hờ hững trước những săn sóc của chồng hoặc không hề quan tâm, dù chồng cũng có hờ hững lại với cô. Khi ấy, cả thế giới như chỉ có hai người: cô và chàng đồng nghiệp mà thôi.

Thực tế, việc trái tim có phút ngoài vợ, ngoài chồng là điều rất dễ xảy ra và được cho phép trong phạm vi “một mảnh tình riêng ta với ta”. Nghĩa là người ta được phép sống trong cảm xúc nhất thời ấy, miễn là không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.

Hãy bận rộn yêu thương…

Nhưng bạn cần bình tĩnh và tinh tế để nhận ra ai sẽ là người song hành cùng bạn đến cuối cuộc đời, ai là người từng mang lại cho bạn hơn trăm lần cảm giác xốn xang tương tự say nắng như thế. Tinh tế để hiểu điều quan trọng nhất trong cuộc đời của bạn là gì, liệu đó có phải là gia đình mà bạn dày công xây dựng và không muốn bất cứ thứ gì có thể làm lung lay. Bạn hãy tinh tế để đi xuyên qua vấn đề, tìm ra một hướng giải quyết thỏa đáng để không làm người bạn đời bị tổn thương, không làm hạnh phúc gia đình bị lung lay.

Cách giải quyết vấn đề trong phạm vi bài viết này chỉ muốn nói đến trường hợp người mang trái tim đi hoang vẫn thiết tha với gia đình. Còn trường hợp ngược lại, hãy đối mặt với cảm xúc theo cách mà cả trái tim lẫn lý trí cùng đồng thuận, rồi tự chịu trách nhiệm với tương lai.

Cô bạn tôi, chỉ sau vài ngày xao lòng đã lấy lại thăng bằng khi cốc đầu tự vấn mấy lần. Cô hiểu rõ một gia đình hạnh phúc luôn là giấc mơ của mình, người chồng hiện tại mới là người đã mang đến cho cô tình yêu thực sự dù đôi lần anh từng làm cô thất vọng, và một người vợ chung thủy là hình ảnh cô luôn muốn xây dựng. Nên giả như anh chàng đồng nghiệp kia cũng có tình cảm với cô đi nữa, thì điều đó cũng không thể thay đổi được giấc mơ của cô, người cô đã - đang yêu rất nhiều và là hình tượng mà cô muốn phấn đấu.

Cô về nhà sớm hơn, chăm chút tỷ mẩn từng bữa cơm, làm cho tổ ấm bừng sáng với những lọ hoa tươi được cắm khéo léo và lắng nghe chồng mình nhiều hơn. Có khi cô ý nhị mua tặng chồng một vài món quà mà anh rất thích, rủ chồng cùng đi siêu thị, đi dạo quanh khu chung cư, đi xem phim vào dịp cuối tuần và cuối cùng, cô đề nghị cùng chồng có thêm một thiên thần nhỏ.

Bài thuốc chữa những cơn xao lòng là hãy để mình bận rộn yêu thương, chăm chút gia đình đến mức chẳng có thời gian nghĩ vẩn vơ nữa. Cũng dễ hiểu thôi, bởi những cơn say nắng sẽ đến chẳng ai hay, và cũng lặng lẽ qua đi nhanh chóng đến khó ngờ.

Hết say nắng, chồng sẽ tự về!

Chị tưởng bầu trời như đổ sụp xuống khi nghe tin chồng ngoại tình. Không chỉ vì ghen tuông, mà vì bị xúc phạm, tổn thương và xấu hổ...

Vốn là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, thành đạt, yêu chồng, thương con, tận tụy hy sinh, chăm lo cho cuộc sống gia đình. Dù đã ngoài 40 tuổi, chị vẫn giữ được vóc dáng, làn da và gương mặt trẻ hơn tuổi rất nhiều. Ra ngoài, vẫn có không ít đàn ông theo đuổi. Nhưng chưa bao giờ chị có ý nghĩ ngoại tình, dù chỉ trong suy nghĩ. Cuộc sống gia đình hạnh phúc bao nhiêu năm qua cũng đủ để chị tự hào, phấn đấu, giữ gìn, chung thủy.

Tự khổ!

Ngay từ lúc yêu, chồng đã biết vợ mang nỗi ám ảnh sợ sinh con gái. Có lẽ, tất cả, bắt đầu từ hoàn cảnh gia đình.

Chồng bận tối mắt tối mũi với công việc ở cơ quan. Vậy mà vợ cứ gọi điện liên tục. Không nghe thì lo lắng vì vợ đang mang bầu, lỡ có chuyện gì xảy ra, còn nghe máy thì nhiều khi phát bực vì những than thở lo âu vô lý của vợ.

Sáng nay cũng vậy, đang bàn công việc với sếp thì có điện thoại của vợ, chồng tính lát gọi lại nhưng vợ cứ gọi liên tục nên sếp ái ngại bảo: “Cậu nghe máy đi rồi mình làm việc tiếp”. Chồng ra ngoài bắt máy, chưa kịp hỏi đã nghe đầu dây bên kia vợ rên rỉ: “Anh ơi, chắc là con gái rồi, bụng bầu em cao chứ không phẳng như cái Trang”. Chồng đoán ngay ra vợ vừa đi qua nhà hàng xóm về, nhìn cái bụng bầu của cô bạn vừa siêu âm con trai nên mới thất thần như vậy. Lúc đó, chồng chỉ muốn quát vợ thôi, nhưng biết vợ đang bầu bì nên dịu giọng: “Bình tĩnh đi em, con gì cũng được, mình chưa siêu âm mà, anh đang bận”. Nhưng vợ vẫn tiếp tục kể lể: “Còn nữa, em thèm đồ chua còn cái Trang thèm đồ ngọt, chắc là con gái rồi”. Đến lúc này, chồng buộc phải cắt ngang: “Thôi, có chuyện gì về nhà nói, anh cúp máy đây”….

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ngay từ lúc yêu, chồng đã biết vợ mang nỗi ám ảnh sợ sinh con gái. Có lẽ, tất cả, bắt đầu từ hoàn cảnh gia đình. Mẹ vợ không sinh được con trai nối dõi nên bị nhà nội ghẻ lạnh, tới mức cả gia đình vợ phải bỏ xứ vào Nam lập nghiệp. Vì sinh nở nhiều lại sống kham khổ nên mẹ cứ đau ốm liên miên. Lúc mình mới cưới, vợ đã nghiên cứu đủ mọi phương pháp để sinh con trai, vợ muốn sinh con trai đầu lòng cho chắc chắn. Vợ muốn thế, bởi vì chồng là con trai một. Dù gia đình chồng chẳng câu nệ chuyện sinh trai hay gái và ngay chồng cũng vậy, nhưng vợ cứ tự tạo áp lực cho mình. Mang thai bé Thảo được bốn tháng, vợ bí mật đi siêu âm rồi về nằm liệt giường, khóc lên khóc xuống làm cả nhà hốt hoảng cả lên. Ai động viên gì vợ cũng không nghe, ăn uống thất thường, tâm trạng ủ dột, bởi vậy con sinh thiếu tháng, nhẹ cân, nuôi vất vả vô cùng…

Lần này, vợ mang thai lần hai, chồng kiên quyết không để vợ đi siêu âm sớm. Vậy là, vợ tìm tòi các kinh nghiệm dân gian để đoán trai hay gái. Hễ cứ về nhà là nghe vợ kêu ca từ tư thế nằm, thay đổi của cơ thể đến chuyện ăn uống, tất cả vợ đều suy ra là dấu hiệu sinh con gái rồi tự buồn rầu, than trách. Nhiều lần, chồng đã nói với vợ: “Con cái là của trời cho, em làm vậy tội cho con, thời buổi này, quan trọng gì chuyện sinh con trai hay con gái”. Mẹ cũng khuyên vợ: “Hai đứa con mau mắn đường con cái vậy là phúc rồi, giờ nhiều người cầu còn không được, chạy chữa tốn kém, nên cứ sinh nở khỏe mạnh là mừng”. Nhưng rồi, vợ vẫn ám ảnh: “Sinh con gái đời nó sẽ khổ, biết đâu sau này, em không sinh được con trai, anh lại ruồng rẫy, gia đình anh ghẻ lạnh y như nhà nội em thì em sống sao được”…

Vợ à, chồng đã nói trăm nghìn lần rằng chồng vô cùng biết ơn vợ vì đã sinh cho chồng một cô công chúa xinh xắn và sắp sửa thêm một thiên thần nữa. Dù trai hay gái, chồng vẫn yêu vợ nhiều nên vợ hãy gạt bỏ nỗi ám ảnh từ quá khứ, nghĩ đến con mà dưỡng thai cho khỏe để con mình sinh ra được hưởng không khí gia đình ấm áp, tràn ngập yêu thương, vợ nhé!

Anh ạ, về thôi! Đừng để em một mình

Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.

Cưới hơn bốn năm nhưng hai đứa sống bên nhau chưa quá một tháng. Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.

Mới hôm nào tiễn anh đi du học, hẹn hai năm sau sum họp. Hai năm trôi qua, lấy được bằng thạc sĩ, anh nán lại xứ người vì không thể từ chối một cơ hội lập nghiệp vô cùng lý tưởng. Em cũng tất bật với việc ở công ty cùng trăm việc không tên khác. Thời gian trôi nhanh. Mình chỉ có thể gặp nhau qua điện thoại vào những buổi chiều, là lúc gần nửa đêm nơi anh sống.

Trong những câu chuyện phiếm xen lẫn nỗi nhớ thương, anh bảo thích nghe em kể về buổi chiều nơi em đang đứng. Đơn giản vì anh vẫn chưa lần nào được đặt bước chân lên những bậc đá, lối cỏ xanh trong khuôn viên nhà mình.

Ngôi nhà mới này mình đã quyết định mua bằng tiền tích lũy anh gửi về cho em. Tất cả thời gian rảnh rỗi em đều dành để làm đẹp nhà cửa. Em nâng niu từng giàn hoa, chậu cây cảnh. Khắp các ngóc ngách của khu vườn đều in dấu đôi bàn tay em. Em chịu khó một phần vì yêu cái đẹp, thích có được không gian riêng hoàn hảo; một phần khác, lớn hơn rất nhiều, là vì em trông đợi anh, mong sao ngày về anh sẽ yêu thích nơi này. Khi đó, chúng mình sẽ cùng bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc thật sự.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chiều tan sở, vội vàng trốn khói bụi và sự đông đúc phố thị, em lặng lẽ rẽ vào lối nhỏ, men theo hàng cây rợp bóng xanh để tìm về chốn bình yên của mình. Ở đó, anh đang đợi em bằng một cuộc gọi quốc tế, đều đặn mỗi ngày. Đó cũng là cách để anh nhắc nhở vợ phải đi bộ 30 phút mỗi chiều nhằm giữ sức khỏe. Hai đứa nói chuyện phiếm linh tinh trong lúc em đi bộ. Rồi thế nào anh cũng thắc mắc em đã trồng thêm được những cây gì trong vườn, cách chăm sóc chúng ra sao, cây xanh trong hòn non bộ đã bám đá chắc chắn chưa, cây lộc vừng mùa này có trổ hoa không…

Huyên thuyên như đứa trẻ thích kể công, em hồn nhiên nói với anh tất cả những chuyện em có thể nghĩ đến. Nhưng, có một điều em không bao giờ hé lộ, là nỗi cô đơn. Dẫu mỗi cuối ngày anh vẫn đều đặn gọi thăm thì buổi chiều của em ở đây vẫn cô đơn đến xao lòng.

Em chưa kể anh nghe về ngõ sau nhà mình. Cánh đồng rộng mênh mông, bạt ngàn gió. Sau khi chia tay anh, em vẫn thường lang thang ở đó. Nếu anh ngày ngày tháng tháng một mình đứng trước những vệt nắng yếu ớt cuối cùng trong không gian bao la như thế, biết thời gian trôi rất nhanh trong khi em đang bước qua tuổi sinh nở muộn, anh mới cảm nhận được nỗi mong chờ héo hắt của em. Em có anh mà cứ như chỉ một mình.

Gia đình hai bên đều nhắc nhở, bảo vợ chồng mình sao ham làm giàu quá. Mấy đứa bạn phòng xa: “Coi chừng ổng có thêm vợ con bên đó nên bị níu kéo, không muốn về” khiến em có lúc cũng lung lay ý chí. Dù hết lời bênh vực anh, trong em thỉnh thoảng vẫn cộm lên một chút hoài nghi. Chỉ một chút thôi, rồi tan nhanh, vì đã có anh kịp trấn an. Ông sếp người bản xứ biết hoàn cảnh gia đình mình, hứa chi nhánh của công ty ở Việt Nam sẽ sớm được thành lập. Khi đó, anh sẽ trở về và ở lại dài lâu. Ông sếp nhắn nhủ em hãy cho anh thêm ít thời gian nữa.

“Ít thời gian nữa”, ừ, chỉ một chút thôi. Em vò võ chờ đợi mấy năm rồi, nay ráng thêm xíu nữa có đáng là bao. Nhủ lòng như thế cho vững tinh thần, nhưng sao trốn vào đâu em cũng không tránh khỏi nỗi buồn. Nỗi buồn đã biến thành nỗi lo khi sáng nay, bác sĩ bảo em không nên trì hoãn thêm nữa việc mang thai, cơ thể em có dấu hiệu sẽ mãn kinh sớm.

Anh ạ, về thôi. Đừng để em một mình với những buổi chiều chỉ được nghe giọng người thương từ miền đất xa xôi, nắng đã cuối ngày.

Tin mới