Không ở chung với người Việt Nam

(Kiến Thức) - Nhiều đứa trẻ con bảo không thích là người Việt Nam vì họ bẩn lắm: Toàn vứt rác ra đường, khạc nhổ, đái bậy, vô duyên, vô ý... 

Một phụ huynh cho con đi du học ở Singapore kể, trước khi cho cháu nhập học chị đã phải thoả thuận với nhà trường để con chị được ở chung phòng với học sinh người nước ngoài chứ nhất quyết không chịu ở cùng với người Việt Nam.
Chị bảo, người Việt nhiều tính xấu: Đố kỵ, hẹp hòi, ích kỷ, không muốn ai hơn mình... Cho con đi du học là để học những cái văn minh, nếu ở với người Việt thì lại học những cái tính xấu đấy à? Tôi nghe mà buồn quá! Chả lẽ người Việt xấu đến nỗi chính người mình cũng không chịu được sao? 
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có thời chúng ta hết lời ca ngợi người Việt Nam: Cần cù, thông minh, chịu khó, chịu khổ... tưởng như cái gì mình cũng nhất. Rồi đến giờ lại không tiếc lời khi nói về những thói hư tật xấu của người Việt, đến nỗi có cảm giác tự ti khi là người Việt Nam. Nhiều đứa trẻ con cũng bảo không thích là người Việt Nam vì họ bẩn lắm: Toàn vứt rác ra đường, khạc nhổ, đái bậy, vô duyên, vô ý... 
Thực ra đó chỉ là những tật xấu nảy sinh ra do lối sống tuỳ tiện, việc giáo dục không đến nơi đến chốn, việc thực thi pháp luật chưa nghiêm... chứ không phải là bản chất. Chính những người này, sang một xã hội văn minh, đường phố sạch bong, ai vứt rác thì bị phạt... thì đố dám tuỳ tiện như thế.
Tôi thấy chúng ta cứ nhảy từ thái cực này sang thái cực khác một cách rất cực đoan mà không có một cái nhìn khách quan và khoa học.
Thực ra trong mỗi một con người, mỗi tính cách, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc bao giờ cũng song hành cả cái tốt và cái xấu. Cái tốt và cái xấu đan xen nhau. Trong cái tốt có cái xấu, trong cái xấu có cái tốt. Không thể có cá nhân nào chỉ có những tính cách tốt cũng như chẳng có ai lúc nào cũng xấu cả. Chính những người nông dân mà có khi giờ ta chê là hà tiện, keo kiệt... lại là những người nhiệt tình, hăng hái nhất khi vét những hạt gạo cuối cùng trong nhà đi tiếp tế cho bộ đội...
Tôi lại nhớ tới truyện ngắn Đôi mắt của Nam Cao. Có lẽ cái xấu nhất của người Việt Nam là chỉ luôn nhìn thấy cái xấu của người khác mà không thấy những cái tốt đẹp của họ, cũng chẳng thấy cả những cái xấu của mình. 

Trong mỗi con người có một con thú

- Trong cùng một ngày 6/9, tại Hà Nội và TPHCM đã xảy ra 2 vụ xung đột dẫn tới đâm chém gây nên án mạng của 3 người. Đau xót quá! Vẫn những tình tiết cũ như va chạm, xô xát, mâu thuẫn rồi gọi bạn bè đến đánh nhau, đâm chém nhau, rồi bị thương, rồi chết...

Bữa cơm 2.000 đồng!

(Kiến Thức) - Vậy mà gần đây lại có những người buộc cho họ những tội: Bán phá giá, cướp khách của những hàng cơm bình dân, tiếp tay cho những kẻ bảo kê cho cái bang... Thấy sao mà buồn!

Đọc Nam Cao, trước những cảnh nghèo thê nghèo thảm, nghèo đến không thể tưởng tượng nổi, nghèo đến nỗi chẳng có gì mà ăn, đến chết vì đói... tôi chỉ ước gặp được những con người cùng khổ đó để giúp họ, một bát cơm, mấy chục bạc... để họ qua được bước đường cùng. Và tôi thực sự khâm phục những người đã lập nên quán cơm 2.000 đồng, quán cơm từ thiện dành cho những người nghèo.

 
2.000 đồng, giờ chẳng mua nổi mớ rau, vậy mà ở đó những sinh viên nghèo, những bác xích lô, đồng nát, những người bán vé số, những trẻ lang thang cơ nhỡ... vẫn có được một suất cơm giúp họ ấm lòng. Cùng với những nồi cháo tình thương tại các bệnh viện, những bữa cơm từ thiện như thế này tưởng phải được mọi người xúm vào giúp sức để nhân lên.

Tin mới