Làm gì có ai muốn ở trong một phòng trọ chật chội, bí rì rì

Ai cũng mưu cầu hạnh phúc cả, thế nên người ta chen lên thành phố học tập, lao động để tìm một tương lai tốt đẹp hơn.

Làm gì có ai muốn ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu bí rìn rịt, muốn lên được phải trèo qua hàng chục bậc cầu thang tối như hũ nút chật ních. Mùa hè phòng nóng hầm hập như phòng xông hơi; mùa đông gió rít lạnh ngắt; mưa gió nước nôi chảy tràn vào nhà; phòng ốc thì mốc meo ẩm thấp cùng với gián và chuột.
Làm gì có ai muốn ở trong một căn nhà chung chủ, bị giới hạn thời gian giờ giấc, chung đụng với người khác từ khoảng sân, cái nhà vệ sinh hay cái hiên nhà. Sống trong nhà nhưng cứ phải nhìn trước ngó sau, cố gắng không ảnh hưởng tới ai mà nín thở mong đừng ai ảnh hưởng tới mình.
Làm gì có ai muốn rời cái nhà ở quê rộng rãi có sân có vườn có con chó con mèo chạy quanh, có khoảng trời cao rất rộng đón lấy nắng mưa, trăng sao mỗi ngày để tới nơi đông đúc, người ta đo với nhau từng mét vuông, nhốt mình trong những cái chuồng cọp kiên cố, vững chãi giữ được của nhưng không hứa giữ tính mạng người?
Tôi đi tìm phòng trọ, lang thang hết cả trên mạng lẫn lê la bao nhiêu con hẻm hẹp đường đông để tìm thấy một cái biển “cho thuê nhà".
Tôi nhanh nhẹn ấn số điện thoại in trên tấm biển hẹn chủ nhà cho gặp xem phòng. Tôi cứ lê la dưới nắng dưới mưa tìm mải mê hàng chục con ngõ, hàng trăm tấm biển như thế.
Lam gi co ai muon o trong mot phong tro chat choi, bi ri ri
 Làm gì có ai muốn ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu bí rìn rịt.
Gọi điện, hỏi giá, hẹn lịch xem phòng, rồi lại gọi điện hỏi giá…
Tôi đi xem một căn phòng thoáng đãng, có cửa sổ, có hiên nhà, có giếng trời, có ban công, phòng ốc thoáng mát sạch sẽ, có cách âm chống cháy có thoát hiểm có báo động… Tụi tôi hỏi giá rồi tự ngậm ngùi nhìn nhau: "Đẹp nhưng mà mắc quá ạ, em cảm ơn anh, cháu cảm ơn chú, con cảm ơn cô".
Rồi tôi đi vào sâu trong con ngõ hẹp hơn, quẹo qua con hẻm nhỏ hơn, lách người và xe qua những người và xe khác. Tìm thấy một căn nhà nhỏ xíu chồng tầng, bên trong là cả chục hộ cùng chen nhau ở.
- Phòng hơi cũ tí, không có cửa sổ nên hơi bí tí mẹ ạ.
- Khu nấu ăn chung ạ, có mấy nhà cùng nấu ở đấy.
- Không thì con nấu trong phòng cũng được. Một góc là giường, một góc để bàn học với tủ quần áo, gần cửa con để đủ lạnh giá bát với nấu ở đấy luôn. Không sao đâu, mùi một tí thì con bật quạt.
- Nhà vệ sinh này cũng chung, có 3 phòng chung nhau chắc tầm 10 người ạ.
- Chỗ để xe hơi chật một tí, muốn lấy xe hơi khó. Xe con mà để bên trong thì phải dắt 2-3 xe khác mới lấy được đấy.
- Thoát hiểm á? Chống cháy á? Không có đâu, nhà dân mà mẹ. Chắc không sao đâu, mình có làm cái gì đâu mà cháy.
- Hơi xa trường con một tí, nhưng gần trường thì đắt lắm.
- Nói chung là cũng tàm tạm mẹ ạ. Được cái rẻ - tôi nói với mẹ
Tôi đi tìm thêm người ở ghép. Vì dẫu có rẻ thì khi còn là sinh viên hoặc khi mới đi làm, căn phòng hẹp tối om ấy cũng phải chia ra cho vài người.
Tôi viết bài này vì mỗi lần có những sự vụ như này xảy ra, đều có vô cùng nhiều người đứng ngoài vô cảm phán xét “biết là nguy hiểm mà vẫn chui vào, ngu thì chết chứ tội tình gì”; “quê thì không ở cứ lao xuống thành phố đi"; “biết cái nhà ấy sửa xe đạp điện rồi sao còn thuê?”...
Người ta dễ nói ra điều đó vì họ đứng ngoài, họ không phải chịu hoàn cảnh của một người cầm theo một chiếc ví lép kẹp đi tìm trọ, họ càng không phải là người nằm trong đám cháy, bị đám cháy nuốt chửng nên họ không thể hiểu được.
Lam gi co ai muon o trong mot phong tro chat choi, bi ri ri-Hinh-2
 Sống trong chung cư mini, nhà trọ chật hẹp, người thuê cũng biết những rủi ro nhưng đôi khi không có lựa chọn khác.
Chung cư mini hay nhà trọ chung chủ chỉ là một trong hàng chục nghìn những ngôi nhà như thế. Những nạn nhân cũng chỉ là một số trong hàng triệu người chung hoàn cảnh sống như vậy.
Người ta có biết sống ở nơi như vậy là rủi ro không? Có!
Có lựa chọn khác tốt hơn không? Có! Nhưng là khi mức sống của họ tốt hơn thì họ mới có được lựa chọn ấy.
Người ta bảo người nghèo hay xui. Không phải tự dưng mà người nghèo dễ xui hơn.
Ai cũng mưu cầu hạnh phúc cả, thế nên người ta chen lên thành phố học tập, lao động để tìm một tương lai tốt đẹp hơn. Trong lúc ấy họ chấp nhận chịu khổ một chút, chịu khó một chút để rồi một ngày ngoi lên.
Có người có ngày ấy, có người thì không.

Trở lại phòng trọ sau kỳ nghỉ Tết, té xỉu vì 'vị khách lạ'

Mặc dù chỉ vắng mặt chỉ có 10 đến 15 ngày nhưng nhiều người không khỏi tá hỏa khi trở lại trọ, bởi phòng trọ bây giờ lại xuất hiện những khách không mời mà đến.

Sau thời gian nghỉ Tết Nguyên đán, nhiều người đã bắt đầu trở lại thành phố để tiếp tục với công việc. Điều khiến nhiều người ngao ngán và lo lắng nhất thời điểm này chính là việc phòng trọ có còn vẹn nguyên như thời điểm vừa rời đi hay không.

Chuyển phòng trọ hộ bạn gái, vừa mở tủ quần áo tôi bỏ đi ngay

Để rồi đến khi mở tủ quần áo của bạn gái và thấy một chiếc hộp trong đó, tôi tò mò mở ra xem thì phải chết đứng với thứ bên trong.

Uyên là một cô gái rất đỗi dịu dàng, mong manh. Từ vẻ ngoài cho đến tính cách và hành động đều toát lên vẻ ngoan hiền, nhu mì. Tôi thích mẫu bạn gái ngoan ngoãn và có phần yếu đuối như vậy. Vì họ sẽ là người phụ nữ của gia đình, có thể trở thành mẹ hiền, vợ đảm và là một người con dâu tốt.

Thú thật tôi rất sợ mẫu phụ nữ mạnh mẽ, bạo dạn và hiện tại, phóng khoáng bây giờ. Cũng may ông trời run rủi cho tôi làm quen và yêu được Uyên. Trong lòng tôi đã xác định sẽ cưới cô ấy làm vợ.

Tôi và Uyên chính thức xác định quan hệ được 6 tháng và cô ấy cũng mới đồng ý qua đêm cùng tôi cách đây 1 tháng. Ở trên giường Uyên cũng không khác lúc bình thường. Cô ấy rất ngại ngùng e ấp và hay đỏ mặt xấu hổ. Biết bạn gái hiền lành ngoan ngoãn nên tôi cũng không dám đòi hỏi nhiều, ngoài ra tôi cũng không hề cảm thấy bất mãn mà càng thích sự nhút nhát và hay xấu hổ của Uyên như thế.

Chuyen phong tro ho ban gai, vua mo tu quan ao toi bo di ngay

Cũng may ông trời run rủi cho tôi làm quen và yêu được Uyên. (Ảnh minh họa)

Hôm vừa rồi Uyên chuyển sang phòng trọ mới, tôi có đến giúp bạn gái dọn đồ. Sau khi chở hết đồ sang nhà mới cho Uyên thì tôi có việc gấp phải đến công ty, đành để cô ấy tự sắp xếp một mình. Mãi đến 8 giờ tối mới quay trở lại chỗ ở của Uyên, đồ đạc vẫn chưa dọn gọn gàng nhưng biết tôi quay lại thì Uyên bỏ đó rồi vào bếp nấu bữa tối. Có cô bạn gái chu đáo và đảm đang như thế, tôi thật sự quá may mắn.

Trong lúc Uyên nấu nướng, tôi giúp cô ấy dọn dẹp nốt chỗ còn lại dù Uyên cứ khăng khăng bảo không cần. Để rồi đến khi mở tủ quần áo của bạn gái và thấy một chiếc hộp trong đó, tôi tò mò mở ra xem thì phải chết đứng với thứ bên trong.

Quá sốc và thất vọng, tôi lập tức quay người bỏ chạy khỏi phòng trọ của Uyên không ngoảnh đầu lại. Khi tôi về đến nhà thì phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ của bạn gái. Thời điểm ấy tôi bình tĩnh lại phần nào nên hẹn gặp Uyên ra ngoài nói chuyện.

Thứ trong hộp mà tôi nhìn thấy chính là rất nhiều loại bao cao su khác nhau! Tôi không đếm nhưng chắc phải có đến vài trăm chiếc, đủ mọi kiểu dáng, chất liệu, kích cỡ, màu sắc và hương vị! Bảo sao tôi không choáng váng sợ hãi tới mức không thể ở lại đó thêm một giây phút nào nữa.

Tại quán cà phê, cô ấy cũng biết lý do tôi bỏ về không một lời từ việc. Uyên giải thích thế này:

- Thực ra em chỉ có sở thích sưu tập để đó mà thôi chứ không phải em mang ra dùng. Anh có tin hay không thì đó cũng là sự thật. Đúng là tình ngay lý gian, em không biết phải chứng minh thế nào cho anh hiểu…

Chuyen phong tro ho ban gai, vua mo tu quan ao toi bo di ngay-Hinh-2

Liệu có phải Uyên giấu giếm tôi quá tài tình? (Ảnh minh họa)

Mọi người có thể tin được lời giải thích của cô ấy không? Một cô gái phóng túng, đời sống cá nhân bừa bãi có sở thích ấy thì nghe còn hợp lý. Đằng ngày cô gái hiền lành ngoan ngoãn lại đi sưu tập bao cao su cất giữ trong phòng để làm gì? Đó là một món đồ nhạy cảm chứ không phải đồ vật bình thường!

Thế nhưng nghĩ lại tôi thấy các mối quan hệ cá nhân của Uyên rất đơn giản, không hề có nhiều bạn khác giới. Liệu có phải Uyên giấu giếm tôi quá tài tình, cố tình đóng giả gái ngoan để kiếm một tấm chồng tử tế. Còn phía sau cô ấy chơi bời phóng túng thế nào cũng không ai biết được.

Tôi phải làm thế nào đây? Chia tay Uyên thì không đành vì trong tay tôi vẫn chưa có bằng chứng nào cụ thể cho thấy cô ấy ăn chơi. Liệu sở thích sưu tập món đồ nhạy cảm ấy của Uyên có phải là sự thật? Nếu chỉ dừng ở mức sưu tập như Uyên nói thì tôi nghĩ mình có thể bỏ qua được. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Tin mới