Làm vợ được 30 ngày, tôi muốn ly hôn vì...

Tôi háo hức bước về nhà chồng với hành trang là bài học làm dâu ngoan mẹ dạy, để rồi suốt 30 ngày đầu tiên của cuộc hôn nhân, thứ tôi nhận được nhiều nhất là nước mắt.

Nhà tôi và nhà Nam ở cùng một thành phố nhưng cách nhau xa. Quen nhau hơn 3 năm, gia đình 2 bên cũng coi 2 đứa là dâu, rể, cứ ngỡ đã hiểu nhau tận tường.

Thực ra ngay từ đầu mẹ chồng đã không ưng, bà chê tôi gầy bé sau này không đủ sức khỏe làm vợ, làm mẹ, làm dâu trưởng. Nhưng vì 2 đứa quyết tâm cưới nên bà đành xuôi.

Bố mẹ Nam đã ly thân từ ngày Nam còn nhỏ, không ai đi bước nữa nhưng mỗi người sống một nơi. Có lẽ hoàn cảnh tạo cho bà thói quen tự quyết mọi việc. Ngay cả tổ chức đám cưới, lễ ăn hỏi bao nhiêu mâm, rước dâu mấy giờ, chỉ được mấy xe ô tô đi theo... bà tự quyết hết, chỉ nói với nhà gái mang tính chất thông báo.

Bố mẹ tôi không hài lòng nhưng vì hạnh phúc con gái họ cũng nhịn. Mẹ tôi khuyên:

- Con nghĩ thật kĩ. Tính cách mẹ chồng như thế sống không dễ dàng đâu. Còn nếu đã không thay đổi thì phải xác định nhịn, có thế nhà cửa mới êm.

Bản thân tôi cũng buồn vì cách cư xử của mẹ chồng tương lai, cảm thấy bà không tôn trọng gia đình mình, nhưng nói chuyện với Nam thì Nam gạt đi:

- Tính mẹ vậy thôi chứ tâm bà tốt. Mình cũng chỉ ở với mẹ một thời gian rồi ra riêng, em cứ hay nghĩ nhiều.

Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng, tôi cẩn thận đặt chuông báo thức dậy sớm. Nhưng vừa bước chân vào gian giữa đã nghe tiếng mẹ chồng:

- Gọi vợ dậy, sáng bảnh mắt còn chưa thấy đâu.

Tôi vội bước vào:

- Con đây, mẹ để con nấu ăn sáng ạ.

Rồi quay sang tôi nói với chồng:

- Anh dậy sớm thế mà không gọi em.

- Em mệt anh để em ngủ thêm, nhưng tập quen đi, nhà mình ở đây dậy sớm lắm.

Tôi lườm chồng, định trêu một câu thì mẹ chồng thủng thẳng:

- Hôm nay đứa nào cũng mệt, đợi hôm khác về bên ngoại lại mặt sau. Tí đứa nào gọi điện cho ông bà bên ấy bảo ông bà thông cảm.

Tôi nhìn Nam cầu cứu nhưng chồng tôi làm như không nghe gì, bê bát lên nhà ăn. Tôi đành trả lời:

- Tụi con trót hẹn hôm nay về ăn lại mặt rồi ạ.

- Sao cứ phải hôm nay, hôm nào chẳng được. Hôm nay ở lại vừa dọn dẹp vừa tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức.

- Dạ, vậy để con dọn dẹp, xong sớm tụi con đi chút rồi về thôi ạ.

Thế là bữa sáng chẳng kịp ăn, tôi lao vào dọn dẹp bát đĩa, kê lại bàn ghế, quét tước nhà cửa. Cũng may trưa vẫn sang kịp ăn trưa với bố mẹ. Vừa ăn xong được một lát thì bà gọi điện cho chồng tôi bảo chiều về sớm đưa bà đi trả áo dài. Vậy là 2 vợ chồng lại lục tục về, đứa đưa bà đi, đứa nấu nướng.

Lam vo duoc 30 ngay, toi muon ly hon vi...

Vừa lấy chồng tôi đã muốn ly hôn. (Ảnh minh họa: Sohu).

Buổi tối xong việc 2 đứa rút êm về phòng, Nam khoan khoái đưa tay ôm vợ:

- Giờ mới được ôm vợ mình đây.

Chưa dứt lời đã thấy mẹ chồng tôi xoay tay nắm cửa bước vào. Hai mẹ con nói chuyện với nhau:

- Khiếp, giật cả mình, sao mẹ không gõ cửa?

- Nhà ít người xưa giờ, mẹ quen rồi. Mẹ phải lên bảo chúng mày không quên. Mẹ vừa tính, cỗ cưới lỗ một đống tiền.

- Ôi xin mẹ, thế mà cũng phải lên. Để đấy mai con xem cho, giờ con ngủ đã.

Hôm sau 2 đứa đi chơi, vừa bước vào nhà, bà nói luôn:

- Hai đứa xem thế nào bán vàng đi mà trả nợ.

Tôi từ tốn:

- Để con bàn lại với anh Nam đã nhé...

Nam thẳng thừng:

- Không phải bàn, anh đồng ý. Cứ đưa bà, đằng nào cũng là nhà mình, không phải tính toán.

Thấy tôi xị mặt không thoải mái, bà mắng:

- Mày khó chịu à. Tao lo cho chúng mày gấp tỉ lần thế tao còn chưa tính, mày khó chịu cái gì, con cái láo, mẹ chưa nói xong đã sưng sỉa mặt mày.

- Nhưng đây là vàng mẹ với các dì cho con để làm vốn, nhỡ sau này cần đến. Giờ mẹ bắt con bán đi trong khi chưa cần thiết, con không đồng ý.

Nam mắng:

- Em đừng có cãi mẹ.

Tôi ấm ức:

- Còn anh nữa. Anh tự quyết hộ em, không hỏi ý em như thế nào, lúc nào cũng mẹ.

Nam không để tôi nói hết câu, sấn vào giơ tay tát tôi. Mặc kệ vợ khóc, Nam cũng chẳng thèm dỗ. Những ngày sau đó 2 vợ chồng việc ai nấy làm. Tôi cứ nghĩ Nam sẽ xin lỗi làm lành nhưng hóa ra anh còn tỏ vẻ giận hơn cả vợ, lầm lì không thèm nói chuyện.

Bữa tối dọn xong xuôi tôi lên phòng nằm. Vừa đóng cửa mẹ chồng lại gióng giả:

- Lúc nào cũng vội lên phòng, ở dưới này mà nói chuyện với mọi người cho vui vẻ.

Một lúc thì cửa phòng bật mở, Nam đứng sừng sững nói trống không:

- Xuống nhà xem tivi. Lấy chồng phải theo nếp nhà chồng, đừng quen kiểu thích gì làm nấy.

Đấy, mỗi ngày đều có những việc vụn vặt như thế. Tôi biết ý làm mọi việc cố gắng tránh động chạm để mẹ chồng phật ý. Nhắc chuyện ngày trước Nam hứa ra ở riêng, anh ậm ừ.

Kinh nghiệm những ngày qua cho tôi biết tranh cãi không giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn hy vọng Nam yêu mình. Thôi thì lạt mềm buộc chặt, nước chảy đá mềm. Nhưng mà những buổi tối mỗi đứa nằm một góc giường thì diễn ra thường xuyên.

Ngày cưới bạn thân, tôi xin phép đi cả ngày. Mẹ chồng và chồng đều không tỏ ra vui vẻ nhưng cũng không có lý do gì cấm đoán. Tầm 7h tối, lúc tôi đang ngồi với bạn bè, Nam gọi điện cho tôi giọng oang oang:

- Định đi đến bao giờ mới về?

- Em đã nói với anh rồi còn gì, xin phép cả mẹ trước mặt anh...

- Cô bảo đi cả ngày, có nói gì chuyện không ăn tối đâu. Làm mẹ phải nấu cơm hộ cô.

- Hộ á? Em bận thì anh nấu, mẹ nấu có sao. Nấu cơm là trách nhiệm của riêng em à mà "hộ".

Nam tắt máy. Tôi sững người không tin nổi Nam lại cục cằn đến thế. Cái con người nhất nhất nghe lời mẹ, không coi vợ ra gì này sao tôi thấy xa lạ quá.

Tôi không thấy hạnh phúc một ngày nào từ khi theo anh về làm vợ. Nhìn cách mẹ anh chi phối mọi việc trong nhà, anh thì hoàn toàn không bảo vệ vợ, tôi không thấy được yêu thương, tôn trọng. Từ lúc mở mắt đến khi đi ngủ lúc nào cũng chỉ thấy nặng nề, làm gì cũng phải xem ý mẹ anh, sợ bà không hài lòng. Cô gái vui vẻ hay cười là tôi giờ đâu mất rồi.

Tôi muốn ly hôn. Bố mẹ tôi có thể sẽ buồn nhưng chắc ông bà cũng muốn thấy tôi hạnh phúc chứ không phải sống ấm ức nhịn nhục như bây giờ. Tôi không biết quyết định của mình có vội vàng quá không khi tôi mới chỉ làm vợ được có 30 ngày?

Vứt bó hoa khi lần đầu tiên nhìn thấy bạn gái để mặt mộc

Khi nhìn thấy mặt mộc của bạn gái quen qua mạng của mình, anh khăng khăng khẳng định cô không phải là người mình quen biết.

Câu chuyện xảy ra ở Trung Quốc, có một cô gái cứ sau giờ làm việc là vùi đầu vào chơi game. Thấy bạn bè xung quanh ai cũng có đôi có cặp, cô muốn chấm dứt cuộc sống độc thân này nên mới tải xuống một ứng dụng hẹn hò. Cô hy vọng mình có thể tìm thấy một chàng trai tốt trên ứng dụng này.

Không mất nhiều thời gian, cô quen được một chàng trai tên Tiểu Trương ở Quý Châu. Tiểu Trương tỏ ra là một người rất hiểu tâm tư của các cô gái. Điều này khiến cô choáng ngợp và say đắm trong sự quan tâm của Tiểu Trương.

Vào nhà nghỉ gặp bố, tôi thuê chung cư cho ông hẹn hò

Tôi giục bố cưới người phụ nữ này, có thế tôi mới mừng. Thế nhưng bố cứ chần chừ.

Bố mẹ tôi chia tay nhau từ hồi tôi mới học lớp 7. Thời điểm đó tôi không hiểu sao họ chia tay, mãi sau này tôi mới biết là do bố ngoại tình. Họ chia tay trong êm đẹp, không tranh chấp cãi vã, tôi ở với bố, chị gái ở với mẹ. Thi thoảng họ vẫn gặp nhau nhưng là để đón tôi hoặc chị đi chơi, chứ không thân thiết, vui vẻ gì với nhau.

Sau khi ly hôn mẹ, bố lấy vợ mới - cũng là nhân tình - người phá hoại cuộc hôn nhân của bố mẹ trước đó. Tôi biết dì là nguyên nhân khiến tôi phải xa mẹ, nên tôi rất ghét dì, và tất nhiên dì không ưa tôi. Sống chung một mái nhà, cảnh dì ghẻ con chồng khiến tôi khó chịu vô cùng. May lúc tôi còn nhỏ có ông bà nội ở cùng họ bảo vệ tôi nên dì không làm được gì tôi. Lớn đi học Đại học tôi ra ngoài ở riêng luôn.

Anh trai từ chối đất mẹ chia, tôi bủn rủn khi biết lý do

Anh Tùng gọi tôi về và từ chối nhận tài sản phần của mình mà muốn nhường cho tôi. Anh chị đang thuê nhà nên dọn ra đó ở riêng cho tiện.

Bố mẹ tôi trước đây từng buôn bán hải sản ở chợ nên cũng có chút vốn liếng. Ngày xưa bố mẹ làm ăn to lắm, gần như đại lý đổ buôn hải sản lớn nhất vùng. Vì cái nghề này mà người bố mẹ lúc nào cũng tanh, tôi không thích lại gần chút nào. Bận làm ăn, họ ít dành thời gian cho hai anh em, từ nhỏ bà nội đã trông nom anh em tôi thay vì mẹ.

Không ở với mẹ nhiều nên tôi không quấn mẹ như những đứa trẻ khác, tôi chỉ thích ngủ với bà. Anh Tùng - anh trai hơn tôi 5 tuổi, anh thương tôi lắm. Có gì anh cũng nhường tôi và bảo vệ tôi. Dù giàu lên từ nghề này nhưng bố mẹ không khuyến khích anh em tôi theo nghề. Họ động viên chúng tôi học, học giỏi để làm bàn giấy cho sạch sẽ.

Tin mới