Lấy chồng xa về thăm mẹ, thấy điều này tôi không thể yên tâm

Giờ tôi băn khoăn lắm, ước gì có thể ở bên chăm sóc mẹ và trọn vẹn cả gia đình. Nhưng điều kiện ở xa không thể về lâu được, tôi phải làm sao.

Lấy chồng xa về thăm mẹ, thấy điều này tôi không thể yên tâm

Tôi mất bố từ khi còn nhỏ, mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn. Nghe mẹ tâm sự, khi tôi lên 2 tuổi thì bố qua đời vì bạo bệnh. Lúc tôi được sinh ra, bố rất yêu tôi và chăm tôi từng li từng tí, thậm chí mẹ chẳng phải tắm rửa cho tôi một ngày nào thời bố còn sống. Nhưng những kí ức của tôi về bố hoàn toàn không có, tôi chẳng nhớ gì chỉ biết khi lớn lên thì đã mất bố từ lâu rồi.

Kể từ khi bố qua đời, mẹ dành hết tình cảm và tâm huyết với mong muốn tôi ngày một trưởng thành. Ngoài việc đồng ruộng, mẹ còn đi làm thêm kiếm tiền cho tôi ăn học thành bạn thành bè. Tôi có sức học bình thường chứ không giỏi giang. Nhưng được cái, ai cũng bảo tôi xinh gái, lấy được những nét đẹp của bố mẹ. 

Đến khi thi đại học, tôi không đỗ chỉ đủ điểm vào cao đẳng. Tôi định không học nữa nhưng mẹ cứ khuyên tôi nên tiếp tục để có cái bằng. Mẹ muốn tôi có công việc làm ổn định ở văn phòng hay ở công ty lớn nào đó, chứ đừng làm ruộng vất vả như mẹ. Nghe mẹ, tôi lên thành phố ăn học. Hàng tháng mẹ lên thăm tôi một lần, mỗi lần mẹ đến, mang cho tôi rất nhiều đồ ăn thức uống ở quê. Dù không giàu có nhưng tôi thấy mình cũng đầy đủ, chẳng thiếu thốn.

Lay chong xa ve tham me, thay dieu nay toi khong the yen tam

Học xong ra trường, tôi quen chồng, anh khác quê với tôi. Lúc đưa về ra mắt, mẹ phản đối kinh khủng, cấm không cho yêu ở xa. Bà bảo rằng nhà có hai mẹ con nên nhất quyết tôi phải lấy chồng gần, cùng lắm cách vài chục cây số để có thể qua lại tiện. Tuy nhiên, tôi không nghe lời mẹ, hơn nữa tôi chẳng tìm được người đàn ông nào yêu mình và tốt với mình như thế. Cuối cùng, mẹ cũng tổ chức đám cưới cho tôi nhưng trong bầu không khí chẳng vui vẻ gì. Mẹ nói: "Dù mẹ phản đối nhưng dẫu sao cũng mong con được hạnh phúc, đừng hối hận về quyết định của mình".

Cưới xong, tôi về nhà chồng và mỗi năm chỉ đi máy bay về thăm mẹ được một lần. Rồi tôi sinh con gái đầu lòng, tôi không về thăm mẹ được, tôi bảo sẽ đặt vé máy bay cho mẹ đến thăm tôi nhưng nghe qua giọng nói, tôi biết mẹ vẫn còn giận chuyện tôi không nghe lời, nên từ chối lời đề nghị của tôi.

Thời gian trôi đi, mới đó đã 3 năm trôi qua. Lúc này con gái tôi cũng cứng cáp hơn, tôi đưa cháu về thăm bà ngoại. Vừa về đến đầu ngõ, đi từ xa tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ đi khập khiễng, nhìn kĩ đúng là mẹ mình. Tôi giật thót tim không hiểu mẹ gặp chuyện gì mà lại như thế, mỗi lần gọi điện thì mẹ không hề chia sẻ điều gì cả.

Tôi chạy nhanh đến bên mẹ, hai mẹ con ôm nhau ngậm ngùi khóc. Mới mấy năm mà mẹ già hẳn, hỏi ra thì mẹ bị tai biến nhẹ, lúc ốm bà phải nhờ hàng xóm và họ hàng giúp đỡ đưa đi viện chạy chữa. Giờ tôi băn khoăn lắm, ước gì có thể ở bên chăm sóc mẹ và trọn vẹn cả gia đình. Nhưng điều kiện ở xa không thể về lâu được, tôi phải làm sao. Tôi đề nghị mẹ đến ở với chúng tôi nhưng mẹ lại cũng từ chối. Tôi thấy mình thật khó xử! 

(lelan...@gmail.com)

Nhẫn tâm bỏ xác thai nhi ở bãi rác

(Kiến Thức) - "Thật tội nghiệp cho các thai nhi. Hình hài các cháu đã hoàn chỉnh. Không hiểu sao người ta có thể độc ác mang bỏ ở bãi rác”, chị Thanh buồn bã nói.

Nhẫn tâm bỏ xác thai nhi ở bãi rác
Liên quan đến việc một xác thai nhi bị vứt bên xe rác ở cạnh ngã tư Xã Đàn – Phạm Ngọc Thạch, quận Đống Đa, Hà Nội vào chiều 18/7, PV Kiến Thức đã tìm gặp nữ lao công môi trường, chị Nguyễn Thị Thanh (Tổ 11, Xí nghiệp số 4, Công ty môi trường đô thị Hà Nội, làm việc tại khu vực tập kết rác thải trên phố Xã Đàn).

Cậu học trò kể lại phút giây sóng cuốn 7 bạn học

(Kiến Thức) - Cả đêm và suốt ngày hôm nay, Tuấn vẫn còn sống trong nỗi ám ảnh khi phải tận mắt chứng kiến 7 người bạn thân bị sóng biển cuốn trôi.

Cậu học trò kể lại phút giây sóng cuốn 7 bạn học

Không tin mình vẫn còn sống!

Khốn khổ vì chồng so đo

Được yêu và được trân trọng, tôi thấy mình may mắn. Tuy nhiên, cưới nhau rồi, tôi mới biết anh khá chi ly. 

Khốn khổ vì chồng so đo

Tốt nghiệp đại học, tôi giữ lời hứa về quê đón Út lên thành phố. Mấy đứa em giữa tôi và Út học hành dở dang rồi đi làm công nhân, nên tôi hứa với ba má là sẽ cho Út học hành tới nơi tới chốn.

Năm đó út mới học lớp 9. Kế hoạch của tôi là năm cuối cấp II Út cố gắng bắt kịp áp lực học hành của học trò thành phố để sang năm thi được vào trường cấp III công lập. Lương cử nhân mới ra trường mà đủ thứ tiền phải chi nên ngoài tám tiếng ở cơ quan, tôi phải làm thêm đủ thứ như thời sinh viên, dạy kèm và cả dọn dẹp nhà cửa theo giờ…

Tin mới