Ly hôn dắt con về nhà mẹ đẻ, tôi tủi thân vì em dâu

Bố mẹ tôi có hai người con, tôi là chị, dưới tôi còn một đứa em. Em tôi được chiều, từ nhỏ nó đã giành hết tình thương của bố mẹ với tôi. Cho dù nó có bắt nạt tôi thế nào, người được bênh vẫn là nó.

Ly hôn dắt con về nhà mẹ đẻ, tôi tủi thân vì em dâu

Gia đình tôi điều kiện không tệ nên bố mẹ cũng cho tôi học lên đại học. Ở đại học, tôi có bạn trai. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên với tôi, anh ấy là vật báu, là tất cả những gì tôi có.

Chúng tôi kết hôn sau khi ra trường, dù bố mẹ tôi không ưng chồng tôi cho lắm. Họ chê gia cảnh anh ấy nghèo. Bố chồng tôi lại còn hay rượu chè, cờ bạc. Mỗi lần nhậu nhẹt về ông ấy lại đánh đập mẹ chồng tôi. Nhưng dù gia đình chồng phức tạp, tôi vẫn vì yêu mà về làm dâu trong nhà anh ấy.

Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi sinh con. Nhà nhiều việc, lại tối mắt tối mũi vì tiền nên bố mẹ chồng có nhiều điều không hài lòng về tôi, đặc biệt từ khi có cháu, tôi trở nên căn cơ hơn và muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho con, không còn rộng tay chi tiêu cho gia đình chồng.

Tôi ở xa nhà không có ai nương tựa, chỉ biết dựa vào bản thân nên đã nhờ mẹ chồng chăm con, còn tôi vất vả làm việc bên ngoài. Dần dần, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hàng tháng nhờ sự nỗ lực của bản thân, nhưng chồng tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Bây giờ thu nhập của tôi gấp ba, bốn lần của chồng. Chính vì điều này mà anh ấy tự ti, ghét vợ, anh ấy tức giận với sự yếu kém của mình nhưng lại đổ tội coi thường chồng lên đầu tôi.

Dần dần, chồng tôi bắt đầu uống rượu như bố anh ấy và sẽ đánh tôi khi say. Không còn cách nào khác, tôi buộc lòng ly hôn và dắt con tôi về nhà bố mẹ đẻ.

Ly hon dat con ve nha me de, toi tui than vi em dau
Ảnh minh họa: Sohu

Về quê, mẹ con tôi muốn làm lại từ đầu. Nhưng ngôi nhà bây giờ còn có vợ chồng em trai tôi đang sống cùng ông bà nữa nên cũng khá bất tiện.

Bố mẹ tôi đã già không còn làm ra tiền nên chi tiêu ăn uống sinh hoạt giao lại cho vợ chồng em trai tôi lo. Em dâu thấy mẹ con tôi về thì nói với mẹ tôi rằng tôi phải góp tiền sinh hoạt mỗi tháng. Tôi cảm thấy cũng nên như vậy để giữ thể diện cho bố mẹ tôi trước em dâu, nên tôi định góp 3 triệu nhưng em dâu bảo 5 triệu mới đủ.

Tôi bỏ việc cũ để về quê nên tạm thời chưa có thu nhập. Vì cần tiền sinh hoạt để đưa em dâu nên phải kiếm gấp một công việc. Công việc vất vả, tôi thường phải về rất muộn.

Mỗi khi tôi về đến nhà, cả nhà đã ăn cơm xong. Em trai và em dâu ngồi xem TV và ăn hoa quả trên ghế sofa. Còn trong bếp, cơ bản là không còn thức ăn ở nhà, đồ phần tôi rất ít. Có hôm tôi về, vì nhìn thức ăn lèo tèo vài miếng thịt với mấy cọng rau thừa, không nuốt nổi nên không ăn mà đi ngủ. Đến tối hôm sau, còn chẳng có cơm phần lúc tôi về.

Cho đến một hôm không nhịn được nữa tôi hỏi mẹ tại sao không có thức ăn khi tôi về, thì em dâu nói: "Em xin lỗi, hôm nay em đi làm về mệt quá nên ăn nhiều hơn. Mà có hôm phần chị, chị lại chẳng ăn nên em mới nghĩ không cần phần ấy".

Tôi đau lòng chỉ biết khóc thầm khi nghe em dâu nói. Nếu có điều kiện, tôi sẽ dọn ngay ra ngoài, nhưng với năng lực tài chính hiện thời của tôi thì không được, mà ở chung với chính gia đình mình thế này, tôi cảm thấy tủi thân như sống giữa những người ngoài vậy.

Bố mẹ cũng thương tôi nhưng lại đang do vợ chồng em trai nuôi nên không biết nói thế nào. Tôi phải làm sao trong hoàn cảnh này đây?

Em dâu nhờ anh chồng mua que thử thai, chị dâu khóc lóc om sòm

Thật sự tôi chẳng hiểu tại sao chuyện đơn giản như vậy mà mọi người cứ nghĩ quá lên rồi làm ầm ĩ mọi chuyện.

Em dâu nhờ anh chồng mua que thử thai, chị dâu khóc lóc om sòm

Sao tôi ghét bà chị dâu của mình thế không biết. Cùng phận làm dâu mà ích kỷ, nhỏ mọn với em dâu kinh khủng. Bảo sao chị em dâu cứ như nước sông với nước giếng, hoặc như mặt trăng với mặt trời ấy.

Chị dâu tôi đã làm dâu nhà chồng 5 năm nay. Còn tôi chỉ mới về nhà chồng làm dâu 1 năm nay. Nhà chồng tôi quê ở tận Thái Nguyên cơ. Hiện bố mẹ chồng và em gái chồng vẫn đang sống trên đó. Chỉ có 2 vợ chồng anh trai với 2 vợ chồng tôi là sống ở Hà Nội để tiện làm việc.

Chồng đột ngột qua đời, tôi rối bời nhưng không rơi nước mắt

Chồng tôi là một người nghiện rượu lâu năm, dù dùng cách gì cũng không thể cai được...

Chồng đột ngột qua đời, tôi rối bời nhưng không rơi nước mắt

Hồi yêu và cưới nhau, chồng tôi từng là người rất chăm chỉ tốt tính. Ở nhà anh không ngại nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa giúp tôi và cũng rất chiều chuộng tôi, chỉ có điều anh hay giao du với bạn bè để nhậu nhẹt. Tôi nhiều lần tâm sự khuyên can chồng bớt nhậu nhưng anh chỉ hứa rồi để đấy, dần dần anh còn trở nên nghiện rượu và lơ là gia đình, nhất là sau khi anh thuê người giúp việc để chăm sóc tôi thời kỳ sinh nở em bé, anh giao hết việc cho cô ấy và tụ tập với bạn bè nhiều hơn.

Tôi càng ngày càng thất vọng với chồng nhưng vì con tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn gia đình. Tiền lương của anh vốn cao hơn lương của tôi nhưng do tiêu xài cho nhậu nhẹt quá nhiều chẳng còn bao nhiêu, vậy nên tôi phải gồng mình lên làm việc để lo cho con. Sau này thu nhập của tôi cao gấp đôi gấp 3 lần anh nhưng đổi lại tôi rất bận rộn, mỗi ngày tôi chỉ tranh thủ thời gian dành cho con chứ chẳng thể quan tâm nhiều đến chồng nữa. Kể cả khi sinh bé thứ 2, tôi cũng chỉ nghỉ việc hơn 1 tháng rồi thuê bảo mẫu chăm con rồi đi làm lại sớm. Có thời điểm chồng tôi phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày nguy kịch, anh biết sợ và kiềm chế rượu bia hơn, biết phụ giúp tôi đưa đón con đi học và thỉnh thoảng chơi với bọn trẻ, tôi đã mừng thầm trong bụng nhưng khi bệnh tình thuyên giảm anh bất ngờ lại tái nghiện rượu. 

Chồng đòi bán nhà chữa bệnh cho anh, vợ đáp khiến anh run lẩy bẩy

Sau khi mắng tôi là đồ máu lạnh, chồng sập cửa bỏ ra ngoài.

Chồng đòi bán nhà chữa bệnh cho anh, vợ đáp khiến anh run lẩy bẩy

Chong doi ban nha chua benh cho anh, vo dap khien anh run lay bay

Tin mới