Anh chợt xuất hiện từ đâu đó, trong quá khứ xa xăm, trên con đường đời xao xác đông đúc mỏi mệt của em. Và đúng vào lúc em bơ vơ nhất giữa những ồn ào của cuộc sống, anh dịu dàng nói: anh đã yêu em từ ngày xa xưa.
Em đã nhận ra ngay anh khi anh vừa nhắc lại một đôi chuyện kỷ niệm. Người con trai ngày đó hay lấp ló cửa nhà em, hay lẽo đẽo theo em trên con đường từ trường về nhà. Anh bảo, ngày ấy anh là thằng học trò nghèo, cha sau ngày giải phóng thất nghiệp, mẹ từ một cô giáo phải ra đường buôn thúng bán bưng nuôi đàn con sáu đứa. Thế nên kỷ niệm thời học trò của anh là nỗi tủi hổ của cái quần ngắn lên đến mắt cá chân, là chiếc áo vá víu mấy lần.
Ảnh minh họa. |
Vậy là nhờ có em mà anh đã học được đến thế. Cho đến năm lớp 11 thì anh buộc lòng phải vào học trường nghề, nhưng chiều nào cúp được là anh chạy về trường cũ đứng nhìn em dắt chiếc xe đạp màu tím điệu đà ra cổng…Rồi có lần trong lúc đang hàn đồ cho khách, nghe thằng bạn kể em đã tốt nghiệp loại giỏi, thi đại học xuất sắc và đi nước ngoài rồi, nước mắt anh chảy trong chiếc kính bảo hộ không ai hay, anh biết, con đường chúng ta rẽ về hai phía ngày càng xa nhau… xa nhau tít tắp… Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ được nói với em một lời.
Hơn 20 năm trôi qua, vật đổi, sao rời. Tình cờ anh tìm thấy em trên FB, cũng từ những kết nối của bạn bè cùng trường phổ thông năm xưa. Tấm hình em tuổi 40 vẫn những nét quen thuộc ngày xưa. Đọc FB em, biết em đang một mình một con đường, biết em đã từng đớn đau, biết em đang dần bình yên, lòng anh xốn xang như chợt lạc mất đường đi. Anh nhắn tin xin kết bạn với em mà run rẩy hết cả chân tay, cả trái tim. Anh quên mất mình đã là một doanh nhân thành đạt. Anh quên mất mình là bố của hai đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn, là chồng của một người vợ hiền hậu, đảm đang. Anh trở lại là thằng bé đứng lấp ló trước cửa nhà em, chỉ mong được nhìn thấy một nụ cười nhẹ kiêu sa, một cái vuốt tóc thanh nhã, dịu dàng.
Chỉ một lần tâm sự thôi, anh đã trút hết cho em tất cả những chất chứa chồng chất của mấy chục năm trước anh giấu trong lòng. Giọng anh trầm và ấm. Giọng em nhẹ và buồn. Em đã sững sờ khi nghe câu chuyện anh kể về tình yêu anh dành cho em suốt nhiều năm thơ ấu. Em chợt có cảm giác như mình vừa được tặng một món quà quý giá. Anh thì cứ miên man kể mãi, kể mãi những điều anh đã trải qua một mình. Và anh hạnh phúc biết nhường nào khi em bảo: Em nhớ ra anh rồi, có phải anh là một cậu bé có đôi mắt rất to và những lọn tóc dợn sóng tự nhiên trước trán. Ngày đó, em đã nhận ra anh, nhận ra những gì anh nhắn gửi trong ánh mắt dõi theo tội nghiệp ấy. Nhưng em hồn nhiên vô tư nên chẳng nghĩ gì. Giọng anh chợt thảng thốt, bàng hoàng: Vậy là em có biết đến anh?
Ngày hôm qua, nghe em kể chuyện về anh, cô bạn gái thân sốt ruột hỏi: Rồi sao nữa, sao nữa? Có hẹn hò, có gặp nhau không? Em cười nhẹ nhàng bảo: Gặp nhau làm gì? Anh ấy đã nói được điều hơn 20 năm trước không thể nói, thế là anh ấy đã hạnh phúc rồi. Còn em, em đã có thêm một hành trang quý giá cho con đường dài khó khăn trước mắt. Chúng ta biết rằng niềm vui này là vừa đủ, món quà mà chúng ta trao nhau là vừa đủ, đừng quá tham lam phải không anh?