Ngột ngạt vì người yêu quá keo kiệt

(Kiến Thức) - Bạn trai em xét trên mọi phương diện đều ổn, ngoại trừ mỗi việc anh ấy quá tiết kiệm, đến mức gần như keo kiệt.

Bạn trai em xét trên mọi phương diện đều ổn, ngoại trừ mỗi việc anh ấy quá tiết kiệm, đến mức gần như keo kiệt. Đi chơi với em, anh hà tiện đã đành, với bạn bè lại càng tính toán, ăn uống không bao giờ chủ động mời, nếu có đi chơi chung thì cũng tìm cách lẩn trốn để khỏi phải trả tiền. Xấu hổ nhất là lần mẹ em ốm, anh tới chơi mang theo một túi cam vàng héo. Em góp ý nhiều lần, nhưng anh lại chê trách em hoang phí, anh làm thế cũng vì tương lai hai đứa. 
Quả thực, anh mua được nhà, có được chút vốn kha khá... cũng là điều mà không phải chàng trai tỉnh lẻ nào lên thành phố cũng làm được. Nhưng ở bên anh ấy em thấy rất ngột ngạt về chuyện tiền bạc, dù không túng thiếu. Em không biết do em đặt tiêu chuẩn quá cao về người yêu, hay anh ấy thực sự có vấn đề? - Nguyễn Hải Yến (Nam Định).
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Hải Yến thân, trong lúc nhiều cô gái phải đau đầu vì chuyện người yêu tiêu  pha hoang phí, không biết lo toan cho tương lai thì việc bạn trai em chỉn chu, có ý thức tiết kiệm là một điều rất đáng quý. Tuy nhiên, cái gì quá thì lại dễ chuyển sang thái cực khác. 
Việc bạn trai em quá coi trọng đồng tiền, vì nó mà biến thành người kém trong ứng xử, giao tiếp... thì anh ấy đã phần nào bị đồng tiền điều khiển mất rồi. Anh ấy có nhà, vốn liếng, tiền bạc không túng thiếu... nhưng liệu vật chất ấy có ý nghĩa gì với em khi nó chẳng mang lại cho em niềm vui, hạnh phúc, ngược lại chỉ là sự ngột ngạt? 
Cuộc sống hôn nhân kéo theo nhiều mối quan hệ chung của cả hai người, nếu thời điểm này em đã không chịu được cách hành xử của anh ấy thì chắc chắn sau này sẽ là những mâu thuẫn liên miên. Đây không thuộc vấn đề về tiêu chuẩn em ạ, mà là sự xung đột trong quan điểm sống, nếu không thể dung hòa được thì em hãy cân nhắc cho sự dừng lại. 

Tủi phận lấy phải chồng giàu mà “keo“

Chồng em hơn em 9 tuổi, anh ấy là giám đốc một công ty, thu nhập tốt. Còn em là nhân viên văn phòng trong cơ quan nhà nước, lương chẳng đủ tiêu. Chính vì vậy mà sau khi em sinh con, chồng em đề nghị em không đi làm nữa, ở nhà chăm con.

Anh ấy bảo tiền thuê ôsin chăm con còn cao hơn lương đi làm của em mà lại không yên tâm. Nghe chồng nói có lý, em đồng ý. Nhưng giờ đây, em thấy nuối tiếc vì đã quyết định quá vội vàng.

Mọi việc chi tiêu trong gia đình và cả cho bản thân, em hoàn toàn phụ thuộc vào chồng. Đôi khi muốn mua biếu bố mẹ, anh chị em mình một món quà cũng phải hỏi xin anh ấy.

Chồng em kiếm được nhiều tiền, nhưng lại khá chi li, anh ấy nói cần phải tiết kiệm cho những rủi ro, mỗi tháng chỉ đưa em một chừng mực nhất định. Em rất muốn đi làm nhưng em chẳng biết bắt đầu từ đâu, em nghỉ quá lâu rồi, cảm giác như người tụt hậu vậy, vả lại chồng em cũng phản đối, vì giờ em đã có thêm bé thứ 2.

Xin hãy cho em lời khuyên 

(Nguyễn Thúy Quỳnh - Việt Trì, Phú Thọ).

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thúy Quỳnh thân, trong thư em không nói rõ hai cháu nhà em đã được mấy tuổi rồi, có đi học mẫu giáo không? Thực ra, có không ít những gia đình chỉ người chồng đi làm, còn vợ ở nhà đảm nhận việc nội trợ. Nó tùy vào hoàn cảnh và sự thỏa thuận, phân công công việc giữa hai vợ chồng, nhưng quan trọng là phải có được sự vui vẻ, thoải mái.

Trường hợp của em, em định đi làm trở lại chỉ vì muốn được tự chủ về kinh tế, thì em có thể nói rõ với chồng lý do để xem ý anh ấy thế nào. Nếu thực sự muốn em ở nhà chăm sóc các con, thì anh ấy có thể cân đối lại mức tiền đưa cho em, để em cảm thấy được thoải mái, tự do hơn trong việc chi tiêu. Còn nếu không, em hãy "thương thuyết" với chồng về việc sắp xếp trông nom hai bé, có thể là cho đi học hoặc mướn người giúp việc... để em đi làm.

Việc nghỉ quá lâu khiến em cảm thấy bỡ ngỡ thời gian đầu, nhưng em yên tâm, chỉ cần tìm được việc làm, em sẽ nhanh chóng thích nghi thôi. Chúc em vui. BÀI ĐỌC NHIỀU

Chồng thực dụng

Cô sống thiên về tinh thần, tình cảm; còn anh quá nặng về vật chất. Cứ mở miệng ra là họ cãi nhau.

Lúc mới quen, cô rất nể phục anh vì tính chịu khó, siêng năng và tinh thần cầu tiến, ham học hỏi dù anh đã có một cơ ngơi đáng kể.

Vốn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông anh em nên anh luôn muốn thoát khỏi cái nghèo bằng mọi cách. Trong nhà anh, chỉ có anh thành đạt nên anh nghiễm nhiên là trụ cột kinh tế và là niềm tự hào của cả gia đình.

Lẽ ra cô phải hạnh phúc khi có được một người chồng như thế nhưng mặt trái của những ưu điểm đó đã bộc lộ khi hai người thành vợ chồng. Thành đạt từ lúc còn khá trẻ nên anh rất tự mãn, coi thường người khác nếu họ thua kém anh. Anh luôn xem tiền là thước đo của mọi giá trị, lúc nào cũng nghĩ đến việc làm sao để có thật nhiều tiền, bất chấp mọi điều, kể cả lòng tự trọng và sĩ diện. Cô không cho rằng sự gian khó thuở ấu thơ đã ám ảnh anh đến mức tôn thờ đồng tiền đến vậy, bởi nhiều người cũng nghèo, thậm chí còn nghèo hơn anh mà người ta có nô lệ đồng tiền đến vậy đâu? Người quen đến nhà chơi với bộ dạng không được tươm tất thì y như rằng anh cho là họ muốn nhờ vả gì đó, tỏ thái độ khinh khỉnh ra mặt, khiến họ chẳng muốn lui tới thêm lần nào nữa.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ngược lại, anh luôn ân cần, niềm nở với những người thành đạt, khá giả. Người thân ở quê gặp khó khăn, hỏi vay tiền, anh tính lãi sòng phẳng. Em trai cô bị hư xe, mượn xe cô đi làm đỡ một bữa. Lúc trả xe, anh cứ nhăn nhó khi thấy cậu em đi hết xăng mà quên đổ. Anh với một đồng nghiệp kèn cựa nhau vì một khoản huê hồng nào đó ăn chia không đều, cô khuyên anh bỏ qua vì số tiền không đáng nhưng anh không chịu. Vụ việc lùm xùm thế nào tới tai sếp, kết quả là cả hai cùng bị kỷ luật! Anh ra làm ăn riêng nhưng cũng chẳng ai hợp tác với anh được lâu vì không chịu nổi tính “cò kè bớt một thêm hai”, “xem đồng tiền to như bánh xe bò” của anh.

Cô khuyên anh rất nhiều, rằng cuộc sống không chỉ cần có tiền nhưng anh bảo cô sống giữa thời buổi này mà cứ như người trên mây, không thực tế. Mâu thuẫn giữa họ trở nên trầm trọng khi cả hai ngày càng tiến về hai thái cực đối nghịch nhau: cô sống thiên về tinh thần, tình cảm; còn anh quá nặng về vật chất. Cứ mở miệng ra là họ cãi nhau. Cô thấy lo sợ vì đây là khởi điểm dẫn đến sự tan vỡ của nhiều cặp vợ chồng. Dần dần, cô có thói quen câm lặng, nín nhịn mọi thứ cho nhà cửa đỡ ồn ào, con cái đỡ bị tổn thương nhưng cứ như vậy hoài xem ra cũng không ổn.

Kể lại với tôi, cô kết thúc bằng câu hỏi: với người chồng chỉ biết có tiền, thậm chí xem tiền quan trọng hơn cả vợ con, cô phải sống vì lẽ gì: vì tình, vì nghĩa hay vì con?

Tin mới