Người đàn bà bỏ chồng

Chị sẽ là người đàn bà bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ, sẽ thỉnh thoảng chị cô đơn đến nhói lòng khi nhìn người ta có cặp có đôi. 

Người đàn bà bỏ chồng

Không nhiều đồ đạc cần phân chia khi anh chị quyết định đường ai nấy đi. Một chiếc tủ đứng cũ kỹ đã bong cả vecni, nham nhở những mẩu vụn gỗ xù xì và đầy những đường vẽ chì màu của hai thằng “giặc cỏ” nhà chị. Một cái bàn khập khiễng và bốn cái ghế nhựa. Một chiếc giường gỗ có chạm đôi chim tung cánh hai bên cặp trái tim lồng vào nhau là quà cưới của bố chị - vốn là một thợ mộc, tặng hai người. Khó chia có chăng là hai thằng con trai, một đang học lớp 2 và một chưa đầy năm tuổi, chia kiểu nào cũng dở. Và, rất nhiều nỗi đau trong lòng chị, chẳng biết phải chia sớt thế nào.

Chị không xinh đẹp, càng không đào hoa. Cuộc sống lam lũ với vai trò con gái lớn trong gia đình khiến chị phải phụ bố cáng đáng nhiều việc, từ đồng áng đến nuôi lợn, chăn gà. Người anh cả thoát ly cuộc sống ở vùng quê mà anh chê “ao tù nước đọng” theo người ta đi hái thuê hồ tiêu, cà phê. Bố bảo, thôi thế cũng được, miễn nó làm được cái mà ăn rồi nên người. Mà chắc anh cũng làm ăn được thật, mỗi khi có người về, anh không quên gửi mấy bộ quần áo mới và ít đồ cũ về cho các em. Có khi, anh gửi cả tiền, món tiền nhỏ nhưng khiến bố mừng rơi nước mắt và đủ để chị thấy cảm phục khi nghĩ về anh. Quá nhiều nỗi lo, chị dặn mình không được nghĩ đến việc lấy chồng sớm.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
17, 18 tuổi, khi các cô gái cùng lứa đã biết liếc mắt làm duyên thì chị vẫn cặm cụi như một con gà mái mẹ. Rồi đúng là “cái tuổi nó đuổi xuân đi”, bố chị bắt đầu sốt ruột. Chị quen anh khi bước sang ngưỡng “đã toan về già”. Anh hơn chị 11 tuổi, đã qua một đời vợ. Người thì nói anh bỏ vợ. Người nói anh bị vợ bỏ. Chẳng biết thế nào. Cuối cùng, chỉ thấy anh ở một mình, ba đứa con đi cùng mẹ, chả mấy khi về thăm bố. Anh làm thợ hồ, đến xây nhà hàng xóm của chị, khi bị mọi người ghép đôi, họ bắt đầu để ý đến nhau.

Mấy đứa em chị ra sức phản đối, không muốn chị mình lấy một người bị vợ bỏ, lại có những ba đứa con riêng. Anh trai cả điện về, bảo tùy cô quyết định. Bố chị nửa chạnh lòng, nửa muốn con gái mình yên bề, dù gì chị cũng chẳng còn trẻ trung. Còn chị, chị mong có một bờ vai để tựa…

Bố đóng một chiếc giường cưới cho con gái. Anh cả thu xếp về được một tuần lo cái đám cưới nho nhỏ cho em. Không đứa nào trong số ba con riêng của anh tới dự, mấy đứa em chị cũng tạm hài lòng.

Hai thằng con trai lần lượt ra đời khiến gánh nặng cơm áo càng nặng hơn trên đôi vai vốn chai sần của chị; nhất là khi công việc thợ hồ của anh bữa đực bữa cái, anh mắc thêm cái bệnh đau lưng của người “sắp già” hay làm việc nặng. Tằn tiện, tích cóp, vay mượn thêm của anh cả và vài người bà con, anh chị mua được mảnh đất nhỏ, cất một cái nhà, gọi là có chỗ chui ra chui vào. Bố chị vui trông thấy, mấy đứa em chị thôi nhắc chuyện ngày xưa.

Hai đứa con và người chồng tóc bạc gần nửa khiến chị cảm thấy nhẹ lòng. Dù sao, ông trời vẫn còn thương chị…

Cho đến khi anh đổ mình vào những con bài. Cái nhà vốn chẳng nhiều đồ đạc càng bị anh làm trống trải thêm. Cái ti vi cũ mà hai đứa con mỗi lần muốn xem lại phải đập đập mới chịu có hình, cái quạt điện anh cả mua cho bố, rồi bố chị nhường cho các cháu, đến cả cái nồi nấu cám lợn và mấy con gà đang đẻ cũng lần lượt ra đi sau những lần anh cố gỡ gạc. Chị nhắc mãi, nhẹ nhàng, khóc lóc rồi van xin, dọa bỏ… Anh đối phó với chị ban đầu bằng cách ăn năn, hứa hẹn, rồi sau bằng cả những cái bạt tai. Đồ đạc thì cứ lần lượt theo anh ra khỏi nhà.

Bố chị già sọp hẳn đi khi thấy con rể ngày càng đổ đốn. Mấy đứa em chẳng nỡ nhắc đến chuyện buồn, ôm chị khóc rưng rức, bù đắp bằng cách phụ chị nuôi hai đứa cháu. Anh cả về, khuyên cô đi theo con đường của anh ngày xưa, dù phải xa nhà xa quê nhưng dễ sống hơn. Bố có thể ở nhà cùng mấy đứa em hoặc theo anh cả để anh phụng dưỡng. Chị thấy lời khuyên của anh cũng xuôi.

Cuộc họp gia đình diễn ra chóng vánh. Chồng chị bảo muốn đi đâu thì đi, muốn mang theo một hay cả hai đứa con đều được, càng rảnh nợ. Rồi anh ta tu nguyên cả chai rượu, lè nhè đi khỏi nhà. Đêm về, nồng nặc mùi rượu, anh ta trèo lên người chị, vừa hành hạ vừa lảm nhảm những câu vô nghĩa. Chị cắn răng…

Rồi chị sẽ là người đàn bà một nách hai con nhỏ trông cậy vào anh trai và những người xa lạ. Rồi chị sẽ là người đàn bà bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ. Rồi, có thể lắm, sẽ thỉnh thoảng chị cô đơn đến nhói lòng khi nhìn người ta có cặp có đôi. Nhưng, đau thì cũng đã đau rồi, chị tự nhủ, dù gì mình vẫn có hai đứa con…

Bị “bồ” bỏ, chồng xin vợ quay về

(Kiến Thức) - Lấy nhau được ba năm thì tôi thấy thái độ anh đối với vợ con đổi khác.

Bị “bồ” bỏ, chồng xin vợ quay về
Công việc của anh làm hướng dẫn viên du lịch, hay phải xa nhà, nhưng trước đây, cứ hết tour dẫn khách đi là anh lại về với vợ con thì bất chợt anh đi dằng dặc, có khi cả tháng cũng không về. Sau này tôi mới biết, anh có người đàn bà khác. 
Lấy nhau được ba năm thì tôi thấy thái độ anh đối với vợ con đổi khác. Công việc của anh làm hướng dẫn viên du lịch, hay phải xa nhà, nhưng trước đây, cứ hết tour dẫn khách đi là anh lại về với vợ con thì bất chợt anh đi dằng dặc, có khi cả tháng cũng không về. Sau này tôi mới biết, anh có người đàn bà khác. Tôi đau khổ, tìm đủ cách để níu kéo, nhờ đến sự giúp đỡ từ bố mẹ tới bạn bè. Tuy nhiên, anh không mảy may đếm xỉa tới nỗ lực hàn gắn của tôi, ai khuyên gì cũng mặc, cương quyết đệ đơn ly hôn ra tòa. 

Bỏ chồng, đừng bỏ mình

Khi đã bỏ chồng, đừng bỏ chính mình. Đừng từ chối lời cầu hôn khác chỉ bởi bạn đã từng chấp nhận một lời cầu hôn trong quá khứ.

Bỏ chồng, đừng bỏ mình

Tôi thích lời chia sẻ của một chuyên gia tâm lý, rằng, phụ nữ phải bốn mươi mới biết tình yêu quý giá và hiếm hoi đến nhường nào. Bởi khi hai mươi, nàng nhiều tình nhân và yêu nhiều người nhưng lại là lúc nàng dễ bị tổn thương bởi tình yêu nhất.

Tuổi ba mươi yên ổn và biết cách duy trì mối quan hệ lâu dài. Thế nhưng yêu lại ở tuổi bốn mươi, phụ nữ dường như rất khó để quay trở lại là một nguời phụ nữ tin tưởng vào tình yêu.

Không có tình yêu, hôn nhân biết đâu trở thành ràng buộc, ở những nơi ràng buộc lỏng lẻo, có người phụ nữ đã gỡ sợi dây ấy ra khỏi đời mình.

Ly hôn không có nghĩa là bị thải ra khỏi hôn nhân. Chỉ là chúng ta cố gắng để xoay sở trong vô số ràng buộc, mà muốn đứng vững, ta buộc phải bứt vài nút thắt hoặc gỡ xuống vài mơ ước trong đời. Có người hy sinh cái tôi hoặc bỏ việc. Một số khác chia tay người bạn đời để được tự do cứới chính hạnh phúc của mình.

Liệu chúng ta có thể sống như một phụ nữ thông minh, cân nhắc kỹ bằng khối óc, trứớc khi để cho con tim rung động hay không?

1. Không lấy sai lầm của bản thân để tự trừng phạt mình

Rất nhiều người sau ly hôn đã đánh mất đi sự rung cảm với cái đẹp, với cả thế giới này.

Nhiều người chỉ nhớ những nỗi đau đớn từ cuộc hôn nhân cũ. Ánh mắt và lời nói xúc phạm của chồng hoặc người thân; Những giây phút chật vật khó khăn và cô đơn; Sự phản bội và thất vọng; Những mất mát lớn về tiền, nhan sắc, sức khỏe, tình cảm và con cái sau cuộc sống chung với người đàn ông từng được gọi là chồng... Những kỷ niệm ấy luôn quay trở lại giày vò người phụ nữ sau hôn nhân.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bạn có lỗi không? Tôi nghĩ bạn đúng là có lỗi đấy chứ. Lỗi của bạn là đã để cho quá khứ giết chết mọi cơ hội hạnh phúc tiếp theo của chính mình.

Có lần tôi viết một kịch bản quảng cáo cho một công ty địa ốc đang rao bán khu chung cư mới trong nội thành. Tôi nói, người Việt Nam thường mua nhà khi cưới hoặc khi con họ cưới. Còn chúng ta, chúng ta sẽ bán nhà cho những nguời ly hôn. Bởi khách hàng ly hôn sẽ có nhu cầu gấp đôi. Trên lý thuyết, một đám cưới chỉ cần một ngôi nhà, một cuộc ly hôn cần có ngay lập tức hai căn hộ. Bởi rất nhiều phụ nữ đã không dám quay trở về nhà bố mẹ đẻ, càng không thể ở lại ngôi nhà của chồng và gia đình chồng, dù con họ đang sống ở đấy. Và họ bán một căn "hôn nhân" để mua hai căn "ly hôn" mới!

Những người phụ nữ xách va li ra khỏi cuộc hôn nhân, họ không chỉ tìm một căn hộ chung cư mới, họ muốn tìm một cuộc sống mới. Tôi thương khoảnh khắc những người phụ nữ xách va li đi ra khỏi cuộc đời người đàn ông họ từng tha thiết yêu, ra khỏi mái nhà họ từng tưởng đó là mái ấm.

Những quảng cáo bất động sản ở Việt Nam chỉ rao bán những lợi ích vật chất, sự tiện nghi, gợi lên lòng tham hoặc mong uớc đầu cơ, mong ước hưởng thụ vật chất, một cách rất tầm thuờng và dễ dãi. Tôi muốn khi nói về một căn phòng, hãy nói đến tình yêu và những giá trị nhân văn, những sự cảm động và những cảm xúc rất con người ở đó. Ta không bán một căn hộ, ta bán một cuộc sống mới.

Có thể tôi không phải một người có tố chất viết copywrite tốt. Nhưng tôi tin rằng rất nhiều phụ nữ sau ly hôn hoặc đang ngấp nghé cánh cửa ly hôn sẽ cảm nhận đuợc điều ấy. Chúng ta có quyền có một cuộc sống mới, khi người đàn ông sau lưng đã không yêu ta và thương ta được như họ nói.

Tỉnh dậy mỗi sáng trong một căn phòng của chính mình, tận hưởng một bình minh yên tĩnh và trong lành, không bị vẩn đục bởi quá khứ, mới là điều mà một phụ nữ bỏ chồng nên làm, để có thể lại cảm thấy hạnh phúc.

Có thể đã yêu nhầm người, đã lấy nhầm chồng. Nhưng sau đó, có quyền bỏ chồng để cưới lại chính đời mình chứ, ai bảo sẽ không hạnh phúc!

Ai bắt một phụ nữ phải sống mãi với quá khứ, hoặc để sai lầm trong quá khứ hành hạ mãi mãi?

2. Không lấy sai lầm của kẻ khác để trừng phạt chính ta

Khi người phụ nữ xách va li đi khỏi cửa, người đàn ông còn hé cánh cửa nhìn theo.

Người vợ cũ có thể sẽ tuột tay đánh rơi vali, người chồng vẫn sập cửa như thể không nhìn thấy gì, hoặc người chồng sẽ hả hê trên sự trục trặc của nguời đàn bà cũ. Rất ít người chồng cũ sẽ giúp sửa nhà nơi bà vợ cũ dọn tới ở, hoặc đơn giản hơn, khuân vác những đồ đạc giúp vợ để cô ấy ra khỏi cuộc hôn nhân một cách ít vất vả hơn.

Rất ít người đàn ông gọi điện bảo thằng bồ mới của vợ cũ rằng, mày cư xử không tốt với cô ấy, tao sẽ tính sổ với mày. (Bởi nếu họ làm được như thế, hẳn bạn đã không phải ly dị họ, đúng không?)

Nhà quảng cáo không chấp nhận kịch bản của với lý do, nó quá trân trọng cảm xúc của phụ nữ nên vô hình trung hơi mỉa mai đàn ông thời nay. Và một xã hội ăn chắc mặc bền như Việt Nam hiện nay, nói đến tài sản như một căn hộ, tòa nhà mà lại nhấn mạnh tới khía cạnh cảm xúc nhân văn, điều ấy xa xỉ quá.

Nhưng đàn ông thời nào chẳng thế, những sai lầm họ phạm phải trong hôn nhân, thường điều tiếng lại dành sang cho phía người phụ nữ. Đàn ông ngoại tình là do người vợ chả chăm sóc họ được như họ mong muốn, không mang lại cảm xúc tình dục hoặc những lạc thú như đàn ông đáng được hưởng. Đàn ông thua kém, bà vợ giỏi giang, thì tiếng xấu sẽ đổ lên đầu bà vợ giỏi đã lấn át vía chồng. Hay người đàn ông đánh đập vợ thì người đàn bà dễ bị nghe khuyên giải trách móc rằng một sự nhịn chín sự lành, cơm sôi bớt lửa, dù đời nay đâu còn ai nấu cơm bằng lửa.

Nhưng người phụ nữ nếu cố giữ gia đình ấy, hoặc sau khi ly hôn không còn dám yêu, thì khác gì bạn đang lấy lỗi lầm của kẻ khác để trừng phạt chính bản thân bạn?

3. Không lấy sai lầm của bản thân để trừng phạt kẻ khác

Khi đã bỏ chồng, đừng bỏ chính mình. Đừng từ chối lời cầu hôn khác chỉ bởi bạn đã từng chấp nhận một lời cầu hôn trong quá khứ. Đừng bao giờ yêu người đàn ông này mà trong đầu vẫn ám ảnh bởi cuộc sống chung hay tình dục với người đàn ông kia, hoặc ngược lại, đòi hỏi người đàn ông yêu bạn bây giờ cũng phải yêu như người đàn ông trong quá khứ.

Tôi từng được một cô gái trẻ thổ lộ, sau khi ly hôn, đã luôn day dứt khi nghĩ mình là phụ nữ đã "một lần đò" trong khi mấy anh bạn trai đang theo đuổi mình đều trẻ hơn, đều là "trai tân" chưa vợ lần nào. Tôi không hiểu vì sao người phụ nữ lại biến vấn đề của cô (cuộc hôn nhân không thành công trong quá khứ) trở thành vấn đề khó khăn của những anh chàng kia? Họ có xứng đáng bị đối xử như thế không?

Có một phụ nữ nữa, sau ly hôn bỗng biến thành một bà ghê gớm, như một con gà mái lúc nào cũng chực xù lông ra. Những ai lỡ nhắc lại cuộc hôn nhân cũ, chị đều cao giọng như thách thức. Những câu trêu đùa của mọi người được chị trả đũa ngay lập tức. Vào những lúc không ghê gớm đanh đá, chị lại trở nên yếu đuối và làm khổ mọi người bằng những tâm sự than thở từ blog chị, đến các diễn đàn trên mạng, rồi tỉ tê với đồng nghiệp không chán. Nhiều khi người phụ nữ sau ly hôn không nhận ra, mình đã mang tâm trạng u ám của mình để nhuộm xám mọi không gian mình tới.

Sao không yêu đời trở lại, bởi bạn chỉ có thể sống một lần, và hạnh phúc cũng như niềm vui của một phụ nữ không mấy liên quan tới việc, hôn nhân của cô ấy hiện nay có tồn tại hay không.

Vợ bỗng dưng mê mẩn tiểu thuyết

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn...

Vợ bỗng dưng mê mẩn tiểu thuyết

Sau cả buổi rong ruổi ở Hội sách, vợ tôi tha về hàng tá túi giấy lớn nhỏ đựng... sách. Nét mặt bơ phờ nhưng giọng nàng vẫn hớn hở vì mua được nhiều sách khuyến mãi, giảm giá. Phụ nữ kể cũng lạ, ai cũng thích mua hàng khuyến mãi bất kể đó là áo quần, thực phẩm hay... sách.

Nhìn lướt qua tựa mấy cuốn sách nàng vừa "thỉnh" về là biết toàn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, loại sách mà gần đây vợ tôi bỗng dưng mê mẩn đến mức đi đâu cũng kè kè bên mình một cuốn. So với các sở thích mua sắm "tốn kém" của phụ nữ thì nghiện sách có vẻ như một sở thích tao nhã và bổ ích hơn cả. Có điều, tôi không khỏi khó chịu khi nội dung những cuốn sách (phần nhiều là do trí tưởng tượng) ấy cứ ám ảnh nàng mọi lúc mọi nơi, nàng đọc rồi cứ đắm chìm trong đó, mơ mộng rồi so sánh, ước ao.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ai đời xem tiểu thuyết của Dương Thuỵ, nàng cứ ước một ngày nào đó được đi dạo trên những con đường ngập nắng hay được... run lập cập giữa khung trời đầy tuyết của châu Âu bên cạnh "người mộng" của mình (là gái có chồng, tôi không hiểu nàng còn tơ tưởng đến "bạch mã hoàng tử" nào đây?) Nàng kể tôi nghe chuyện công ty mình người ta tranh giành quyền lực, đấu đá, chơi xấu nhau ra sao rồi không quên liên tưởng đến một cuốn tiểu thuyết ăn khách trong đó một vị sếp hào hoa phong nhã luôn ra tay đúng lúc để bảo vệ người yêu cũng là "lính" của mình theo đúng mô-típ "anh hùng cứu mỹ nhân"!

Vợ "lậm" tiểu thuyết đến độ cứ xuýt xoa khi xem đến đoạn nào đó trong cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi teen miêu tả nhân vật nam không ngại đường xa giữa đêm khuya khoắt đi mua cho nhân vật nữ món ăn mà nàng ưa thích! Rồi nàng càm ràm sao cuộc sống hôn nhân nhàm chán, tẻ nhạt chứ không lãng mạn, thi vị như trước khi cưới. Sao vợ không thử hình dung nếu hai nhân vật ấy bước ra khỏi tiểu thuyết, liệu họ có còn lãng mạn được như vậy không hay cũng mặt chau mày quạu vì những bài toán cơm áo gạo tiền hay cũng bầm dập bởi những va đập, thăng trầm trong cuộc sống?

Không thể phủ nhận có những cuốn sách hay giúp người đọc mở mang kiến thức, giúp người ta biết đó biết đây bởi đâu phải ai cũng có điều kiện đi khắp thế giới. Xem những cuốn tiểu thuyết viết về những cuộc tình đẹp, những cuộc tranh đấu với kết thúc có hậu theo chân lý "chính luôn thắng tà", người ta cũng thấy lạc quan, tin tưởng hơn vào những điều tốt đẹp bởi cuộc sống trần trụi ngoài đời thực vốn đã đầy rẫy những bất hạnh, khổ đau. Chỉ mong vợ tỉnh táo phân biệt đâu là tiểu thuyết (vốn là sản phẩm của trí tưởng tượng) đâu là cuộc sống thực để biết cách "lãng mạn hoá" cuộc sống hôn nhân của mình bằng những hành động thiết thực thay vì cứ mơ mộng viễn vông, đừng mải mê đắm chìm trong những cảm xúc ảo bởi đời thực không thiếu những thứ đáng yêu, đáng quý hơn nhiều.

Tin mới