15 năm qua, những ai mê môn bóng bàn đều biết đến kỳ nhân “không tay” Nguyễn Xuân Năng. Dù mất đôi bàn tay và 81% sức khỏe nhưng hàng chục năm qua anh vẫn đều đặn tham dự giải thể thao dành cho người khuyết tật toàn quốc.
|
Trong một giải đấu quốc gia |
“Nản là đã chết một nửa”
Sịnh năm 1952 trong gia đình có 8 chị em ở thị trấn Tĩnh Gia (Tĩnh Gia - Thanh Hóa), khi vừa học hết lớp
7/10 cậu học trò đã hăng hái tham gia trực chiến tại địa phương. Năm 1972, chàng trai trẻ Nguyễn Xuân Năng lên đường nhập ngũ thuộc đơn vị C12-D6 thuộc Trung đoàn 57.
Nhưng thật không may, mới nhập ngũ và đang trong thời gian tập luyện, Nguyễn Xuân Năng đã bị thương vì một quả mìn của địch phát nổ đã cướp đi đôi tay của anh. Bao ước mơ hoài bão của chàng thanh niên trẻ bỗng vụt tắt. Đến năm 1977 Nguyễn Xuân Đăng trở về quê hương và lập gia đình cùng chị Nguyễn Thị Thỏa.
Tuy thường xuyên phải qua lại trại an dưỡng ở Thọ Châu (Quảng Xương - Thanh Hóa) vì vết thương luôn đau nhức những lúc trái gió trở trời, nhưng mỗi lúc về nhà anh vẫn tham gia làm kinh tế cùng gia đình trên 5 sào ruộng. Lúc thì cày bừa, lúc lặn lội ngược xuôi mua đi bán lại các mặt hàng để kiếm tiền nuôi con ăn học.