Nói sao khi chia tay?

Lời chia tay có dễ nói, nói như thế nào khi tình đã phai nhạt mà không bị người còn lại cho rằng bị phản bội, thay lòng? 

Nói sao khi chia tay?

Ai cũng biết, tình yêu chỉ duy nhất, nhưng những thứ tương tự như tình yêu thì nhiều, nhiều lắm, dễ làm cho người trong cuộc lầm tưởng vô cùng. Yêu một người, là mong hạnh phúc bền lâu, mãi mãi. Thế nhưng, tình yêu cũng như bao nhiêu thứ khác trong cuộc đời này, có thể thay đổi, có thể lụi tàn, có thể mất đi…

Liệu khi đó, người ta có quyền được nói lời chia tay để tự giải thoát mình, để tìm một “con đường màu xanh” khác hay không? Lời chia tay có dễ nói, nói như thế nào khi tình đã phai nhạt mà không bị người còn lại cho rằng bị phản bội, thay lòng? Quả là nan giải.

Hãy thử nghe tâm sự của người trong cuộc.

Khi đã cùng cô ấy tính tới chuyện hôn nhân, thì tôi gặp em, và chợt nhận ra, em mới là tình yêu đích thực của mình. Không phải kiểu sét đánh hay ham hố nhan sắc gì, vì em chỉ là cô gái bình thường, so với cô ấy, em còn kém cạnh hơn nhiều điều. Thế nhưng, ở bên em, tôi cảm nhận được niềm vui, sự ấm áp và bình yên, những cảm giác mà đã lâu lắm rồi, khi ở bên cô ấy, tôi không còn tìm thấy nữa. Cô ấy là đồng nghiệp, nhanh nhẹn, thạo việc, giỏi tính toán, giải quyết các vấn đề đầy quyết đoán và có phần lạnh lùng. Sự hòa hợp trong những hợp đồng làm ăn đã dẫn chúng tôi đến với nhau, và chừng đó thời gian chung sức đã tạo nên thói quen cần có nhau, và chúng tôi đã nghĩ đến chuyện cưới nhau. Chẳng ai còn nhỏ nhít gì để chờ đợi thêm nữa.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nên, tôi không biết phải làm sao đây để có thể bày tỏ với cô ấy, tôi đã nhận ra sự gắn bó bấy lâu hoàn toàn chẳng phải là tình yêu, mà chỉ là ngộ nhận. Sự xuất hiện của em làm tôi đâm khó xử, sợ mình mang tiếng Sở khanh, bạc lòng, đặc biệt là khi giữa tôi và cô ấy tuy chưa kết hôn nhưng đã có sự chung sống như vợ chồng bấy lâu. Tôi cũng thương cô ấy thiệt thòi… Phải làm sao đây? Tôi có quyền được nói lời chia tay không, khi mối quan hệ đã không tồn tại tình yêu nữa?

Băn khoăn của người đàn ông kể trên cũng là tâm trạng của nhiều người đang muốn “thay ngựa giữa đường”. Không kể những kẻ tệ bạc cố tình lựa chọn, đánh đổi, thì đa phần những người yêu đương nghiêm túc đều khổ tâm khi nhận ra tình cảm của họ đang bắt đầu đi lạc, không còn theo quỹ đạo lâu nay nữa. Cư xử sao đây cho vẹn toàn? Có cố lắm thì cũng không thể giữ bí mật trái tim dài lâu được. Miễn cưỡng dối lòng, tiếp tục đóng tròn vai bên cạnh người mình đã không còn chút cảm xúc như thuở ban đầu ư? Khó lắm, rồi thì sự rạn nứt cũng hiện ra, có khi còn tệ hơn so với khi bạn dám đối mặt với sự đổi thay của lòng mình. Bởi “mãi yêu” chỉ là khái niệm trong tiểu thuyết mà thôi.

Tất nhiên, tình cảm yêu đương không thể nào tự dưng mà biến mất, nó là cả một quá trình từ nhàm chán, đơn điệu, mâu thuẫn, mỏi mệt… mới dần phai nhạt. Vô vàn lý do để một mối tình “chết yểu”. Và chắc chắn người trong cuộc phải nhận ra sự èo uột của mối tình mình đang có. Nhưng, khai tử nó như thế nào, có quyền đường đường chính chính tuyên bố chia tay hay không đây?

Nếu bạn nói lời chia tay kèm theo những giải thích vu vơ rằng, chúng ta không hợp, tự dưng thấy chán, bỗng dưng muốn… bỏ, thì chẳng ai có thể tin được. Nếu bạn thẳng thừng hơn, bảo rằng, đã hết yêu rồi, thì tình hình có khi không kém phần… bi kịch. Nước mắt, oán hờn, ghen tuông, trả thù… là những phản ứng thông thường nhất có thể thấy. Im lặng chờ thời gian trả lời, mọi thứ sẽ tự đi vào trật tự của nó ư? Khó lắm, có chăng là tình hình ngày càng tệ hơn, nếu như “người thứ ba” bị “phát hiện”. Chừng đó, tình ngay lý gian, biết giải thích sao đây để tránh tiếng bội bạc, lừa tình? Có khi còn bị mất hết cả mới lẫn cũ ấy chứ!

Đa số các anh sẽ ủng hộ phương án “sự thật mất lòng”, dù không ít người hãi hùng trước nước mắt, cào cấu và vô vàn chiêu nắm níu được phụ nữ mang ra xài khi muốn giữ chân người yêu, kể cả có khi chỉ nhằm thỏa mãn cái tự ái “ta chỉ quen phụ người chứ không chấp nhận được người phụ ta”. Có gì mạnh mẽ và ghê gớm hơn một người đàn bà đáng oán hận, muốn trả thù tình?

Phụ nữ, đa phần yếu đuối hơn, hay dùng dằng, khó dứt, càng dễ dẫn đến những hệ lụy kéo dài, nếu như không có lực “đẩy và kéo” của một người nào đó. Đôi khi, cuộc tình hiện tại chỉ toàn là độc đoán, kiểm soát, ghen tuông, sở hữu, đau khổ… nhưng họ vẫn không thể dứt khoát thoát ra. Dù lòng nhiều khi hết yêu từ lâu. Càng thêm vướng bận bởi tâm lý, tình yêu là một thói quen, mất đi cũng hụt hẫng làm nhiều chị em cố chèo chống. Đến khi hết sức chịu đựng, nản lòng muốn buông tay thì càng không đơn giản chút nào.

Cũng có khi, tình yêu đã nhàm chán mong manh lắm rồi, cả hai đều bỏ bê, không còn muốn vun đắp, nhưng lại không đành hoặc không dám thừa nhận. Ai cũng muốn “đẩy trách nhiệm” về phía đối phương, không muốn mình là người mở miệng nói ra cái sự thật hiển nhiên nhưng dễ gây mất lòng đó. Khi nào rảnh rảnh rồi tính... Câu ngụy biện đầy bận rộn này đẩy cuộc tình hờ hững trôi mãi trong ủ ê kéo dài. Lúc này, chia tay không chỉ là sự kết thúc nhẹ nhõm cho cả hai mà còn là cơ hội để họ tìm cho mình nửa khác phù hợp hơn, tránh để thời gian đi qua vùn vụt trong tẻ nhạt ơ hờ đầy tiếc nuối.

“Cố đấm ăn xôi”, gắng gượng chịu đựng chưa bao giờ là phương án hay ho khi tình yêu đã phai lạt. Bạn hoàn toàn có quyền kết thúc cuộc tình không còn mang lại niềm vui, hạnh phúc, yêu thương cho mình. Thế nhưng, chia tay như thế nào cho êm thấm, để người và ta giữ mãi được hình ảnh đẹp, dẫu không còn tình thì sự tôn trọng nhau còn đó, là cả một nghệ thuật.

Lựa chọn cách “bày tỏ” như thế nào để phía bên kia không cảm thấy bị tổn thương, thời điểm nào là phù hợp mà không gây… choáng, “khi (hết) yêu đừng nói lời cay đắng” cái gì cần rạch ròi, cái gì không… đều đáng được suy xét và cân nhắc cẩn thận. Cũng giống như khi tỏ tình, bạn hồi hộp, chăm chút biết bao, thì khi… cạn tình, bạn cũng không thể hời hợt, nóng vội, dễ gây nên… hậu quả khó lường. Làm sao, để có thể thanh thản nói cùng nhau rằng: Một mai xa nhau, xin nhớ cho nhau nụ cười, là được…

Khát vọng… chia tay

Chưa bao giờ chị khao khát được chia tay người chồng phụ bạc như bây giờ.

Khát vọng… chia tay
Trước kia, chồng có bồ, về đánh chửi chị thậm tệ, chị vẫn nhẫn nhịn cho qua, vì không muốn con gái sống thiếu ba hoặc mẹ. Nhưng mấy tháng nay, chồng chị không về nhà, lại còn cho cô bồ số điện thoại của chị. Cả tuần nay, cô gái xa lạ kia gọi điện, nhắn tin cho chị, rằng “đồ gái quê không biết chiều chồng thì nhường cho người khác”. Chị giận sôi nhưng không thèm lời qua tiếng lại với con người vô sỉ kia. Chị cần phải ly hôn, dù nguy cơ ra đi với hai bàn tay trắng.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 

Chia tay trong ngỡ ngàng

Trong mắt người xung quanh, họ là những cặp đôi hoàn hảo, nhưng bất ngờ, họ lại tuyên bố chia tay.

Chia tay trong ngỡ ngàng

Trong mắt người xung quanh, họ là những cặp đôi hoàn hảo khi có tất cả những điều mà mọi người mơ ước: học vấn, địa vị, tiền bạc nhưng bất ngờ, họ lại tuyên bố chia tay.

Gần 0 giờ, nghe chuông điện thoại reo, tôi bật dậy. Đầu kia là tiếng thút thít của chị Hương: “Xin lỗi, chị biết trễ lắm rồi nhưng không gọi cho em, chị không biết gọi ai. Anh chị sẽ ly hôn”. Tôi nghe mà giật mình vì trong mắt tôi, vợ chồng chị là cặp đôi kiểu mẫu khiến nhiều người mơ ước.

Lỗi tại ai?

Vợ chồng chị Hương cùng là bác sĩ, từng đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Anh Bình, chồng chị, là trưởng khoa của một bệnh viện ở quận Phú Nhuận; còn chị cũng là trưởng phòng khám tư tại quận 1, TP HCM. Chưa đầy 40 tuổi, anh chị đã có trong tay nhiều thứ mà mọi người mơ ước: tiền bạc, địa vị và một đứa con xinh xắn. Bất ngờ, Hương muốn ly hôn vì “anh chẳng còn quan tâm đến chị nữa”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vì công việc nên cả hai rất bận rộn với lịch làm việc, trực bệnh viện, tiếp bệnh nhân, dự hội thảo, đi giảng, học nâng cao trình độ… Vì thế, bữa cơm gia đình rất hiếm diễn ra trong gia đình anh chị vì giờ giấc trái ngược nhau, ai tiện đâu ăn đó, con cái cũng ăn hàng quán cùng cha mẹ. Mọi chuyện vẫn êm đẹp cho đến khi Hương bị đau đầu gối, phải phẫu thuật.

“Ngày chị phẫu thuật, anh cũng đi trực ở bệnh viện, vào thăm một lát lại mất hút. Đến lúc chị được về nhà, anh qua phòng con ngủ cũng chẳng thăm hỏi xem vợ có hết đau chưa, ăn uống như thế nào? Thủ tục, viện phí, ăn uống… trong suốt thời gian phẫu thuật chị đều trông cậy vào bạn bè và mấy đứa cháu chứ anh cũng không quan tâm. Vậy thì vợ chồng sống với nhau làm gì hả em?” - giọng chị buồn buồn.

Tôi phải chờ sáng hôm sau để đến gặp anh Bình. Anh cũng buồn bã không kém. “Em biết tính Hương rồi, cái gì cũng tự quyết định theo ý mình. Anh sắp xếp gì, Hương có nghe theo đâu! Cả việc ly hôn, cô ấy cũng tự quyết chứ anh nào muốn”.

Tôi ra về mà lòng nặng nề, tiếc nuối cho một cặp đôi hoàn hảo.

Thiếu sự kết nối

Bà Nguyễn Thị Tâm An, Chủ nhiệm CLB Xây dựng Gia đình hạnh phúc TP HCM, cho biết tỉ lệ ly hôn tại TP ngày càng tăng. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến ly hôn: xuất hiện người thứ 3, mâu thuẫn về tiền bạc, vợ chồng kiểm soát lẫn nhau, không còn quan tâm nhau, quan hệ vợ chồng “lệch pha”, thay đổi địa vị, lối sống…

Đặc biệt, một nguyên nhân ly hôn khá phổ biến của nhiều gia đình hiện nay là thiếu sự kết nối giữa vợ và chồng. Đây không phải là vấn đề trò chuyện mà là sự thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau. Rất nhiều cặp vợ chồng cũng thường xuyên hàn huyên, trò chuyện nhưng không có sự kết nối.

Bà Tâm An kể bà từng tư vấn cho trường hợp chia tay của một “cặp đôi vàng” V. và T. (ở quận 3, TP HCM) một thời được mọi người ngưỡng mộ. T. và V. đều là trai tài, gái sắc, sinh ra trong gia đình giàu có. Họ học chung lớp, yêu nhau từ năm lớp 12 và là đôi bạn cùng tiến trong học hành. Cuộc tình của họ được bạn bè, thầy cô ngưỡng mộ, gia đình hai bên vun đắp.

Sau khi tốt nghiệp đại học, V. sang Anh học thạc sĩ báo chí 3 năm. V. vừa về nước thì T. cũng lên đường sang Úc du học ngành công nghệ thông tin. Sau khi T. về, họ cưới nhau. V. và T. được gia đình hai bên hỗ trợ mua nhà và họ sinh được cô công chúa xinh xắn. Ai nhìn vào gia đình họ cũng ngưỡng mộ vì sự đẹp đôi, tài sắc và hạnh phúc. Thật bất ngờ, họ lại thông báo đường ai nấy đi khi T. muốn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, V. cũng không muốn bỏ công việc giảng dạy tại trường đại học của mình. Họ chia tay vì chẳng ai muốn nhường ai.

Có nên buông tay hạnh phúc vì thị phi?

Người phụ nữ chu đáo, khiêm nhường trước mặt anh và người đàn bà ngoại tình trong lời đồn đại mơ hồ của thiên hạ, đâu mới là vợ anh?

Có nên buông tay hạnh phúc vì thị phi?

Bảy giờ tối, anh rồ ga lao lên dốc, loạng choạng vào nhà. “Mẹ đâu?”. “Dạ… mẹ chưa về”, con bé lớn ấp úng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của anh.

Anh rút điện thoại, bấm. Tiếng chị vang lên lẫn trong tiếng nhạc xập xình. Chị cố hét to để át bớt tiếng ồn nhưng anh chỉ nghe tiếng được tiếng mất. Anh a lô mấy lần, rồi bực tức ném cái điện thoại vào góc nhà, vỡ tan tành. Chỉ kịp nghe con bé lớn á lên một tiếng, anh xông vào, hất tung chiếc bàn ăn, mâm cơm tung tóe, cái lồng bàn lăn long lóc. Con bé nhỏ chạy ra, ôm anh khóc nức nở. Nhưng nó không níu được chân anh. Anh kéo xềnh xệch nó lại tủ chén bát, định đập vỡ mọi thứ. Con bé lớn hét lên: “Ba!”. Anh nhìn gương mặt thất thần của con rồi như sực tỉnh, cúi xuống gỡ bàn tay nhỏ xíu đang ôm lấy chân mình, buồn bã bỏ vào phòng.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Nằm một mình trong phòng, những cảnh báo của đám bạn nhậu lại ong ong trong đầu, anh chỉ muốn lao thẳng lên cơ quan chị để bắt quả tang đôi “gian phu dâm phụ”. Chuyện vợ ngoại tình anh đã nghe xầm xì từ lâu. Lúc đầu, ông bạn nhậu chỉ ỡm ờ: “Mày phải xem lại vợ mày”. Anh gạt phắt. Anh là tài xế, chị là cán bộ huyện. Anh thương vợ, chị trọng chồng, đôi bên lúc nào cũng vừa lòng nhau, chẳng thể có chuyện chị chê anh mà ngoại tình.

Lần tiếp theo, trong một bàn nhậu đông người, đang bàn chuyện đàn bà lăng nhăng, bạn nhậu làm như cao hứng cụng ly với anh một cái, “khen”: “Nhịn nhục như mày mới lấy được vợ có chức!”. Anh chột dạ. Nhân lúc đám bạn lè nhè say, anh tranh thủ tìm hiểu. Chuyện này người ta truyền tai nhau đã lâu, vì “khó nói” nên bạn bè anh “im lặng nhìn anh bị cắm sừng”. “Tình địch” của mình anh biết rất rõ, là sếp lâu năm của chị, hai người thân như anh em. Anh bán tín bán nghi, nóng lòng về nhà gặp vợ để hỏi cho ra lẽ. Đêm đó, vừa về tới nhà, thấy chị cơm nước sẵn sàng ngồi chờ chồng; vui vẻ, dịu dàng dù chồng đã say khướt, anh cười khẩy vào nỗi hoài nghi của mình. Chị đảm đang, vẹn toàn với chồng con thế, lấy đâu ra năng lượng mà… hư hỏng?

Từ ngày chị được thăng chức, “dư luận” càng thêm ồn ã. Anh nghe ra bao nhiêu mỉa mai trong những lời chúc mừng của đồng nghiệp. Thằng bạn thân nhất cuối cùng cũng chịu làm “bạn tốt”, khi thân mật quàng vai anh, nói khẽ: “Thiệt tình, vợ ông đàn bà con gái, lại không thân không thế, làm sao leo lên được cái chức đó nếu không nhờ gã kia”. Anh thật sự mất bình tĩnh khi anh bạn an ủi: “Mà nghĩ lại, nó leo cao thì chồng con nó được nhờ, mà chồng con nó là cha con ông chớ ai!”. Anh ta còn buông một câu: “Khổ nỗi, đã vậy thì khó mà còn thời gian cho chồng, kiểu gì cũng tới lúc ông dài cổ chờ vợ bên mâm cơm thôi”. Anh đứng phắt dậy, không nói không rằng, xách xe chạy thẳng về nhà. Y như rằng, chị không có nhà, còn anh thì lần đầu tiên trở thành người cha hung dữ trước mặt con gái.

Anh gác tay lên trán, lần giở lại từng ngày tháng năm đã qua, rồi nhận ra mọi biểu hiện của vợ sao mà trùng khớp với lời đồn. Chị đi sớm về muộn, mở miệng ra là một sếp, hai sếp. Chuyện chị khéo vun vén gia đình cũng dễ hiểu thôi, vì đã làm điều tội lỗi nên chị càng muốn bù đắp cho gia đình, đó cũng như một cách che mắt. Càng nghĩ, anh càng tuyệt vọng.

Ngoài kia, anh nghe hình như vợ đã về. Tiếng thút thít của con bé nhỏ mỗi lúc một to lên như đang kể tội cha với mẹ nó. Anh nhớ, sáng đi làm chị đã báo trước là tối nay trên cơ quan có tiệc tân niên. Mặc kệ, biết đâu đó chỉ là một cái cớ. Anh ngồi dậy, lại chỗ máy tính, vào google, gõ “cách làm thủ tục ly hôn”. Bên ngoài vọng vào tiếng mảnh vỡ thủy tinh va vào nhau rất khẽ, chị đang lặng lẽ dọn dẹp tàn tích sau cơn giận của chồng. Trên màn hình hiện lên rất nhiều đường dẫn, chỉ cần kích vào một trong số đó, anh sẽ rành rõ cách bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. 

Nghe tiếng bước chân vợ tiến gần về phía cửa phòng, anh rời bàn máy, thả lưng xuống giường. Chị đẩy cửa bước vào, tiến lại chiếc máy tính đang sáng màn hình, định toan tắt đi như thường lệ. Chị khựng lại mấy giây trước dòng từ khóa trên màn hình, rồi quay sang chồng, cười buồn: “Anh biết bấm dấu rồi sao?”. Anh len lén tủi hờn, nhớ những đêm vợ kiên nhẫn dạy chồng cách sử dụng máy tính. Đôi tay anh suốt ngày chỉ biết cầm vô lăng cứ cứng đờ, gõ phím như… gà mổ, chị vẫn khăng khăng “anh làm được”, rồi bắt anh phải học cả cách gõ dấu tiếng Việt.

Người phụ nữ chu đáo, khiêm nhường trước mặt anh và người đàn bà ngoại tình trong lời đồn đại mơ hồ của thiên hạ, đâu mới là vợ anh? Làm sao để minh định, khi hình ảnh thật anh nhìn thấy mỗi ngày cứ bị bôi xóa bởi những lời nói hư hư thực thực liên tục thổi vào tai anh, như câu chuyện Tăng Sâm giết người. Thiên hạ đã len chân vào, làm mưa làm gió với mái ấm của anh từ bao giờ, anh đã biến thành bà mẹ vứt bỏ khung cửi chạy theo lời đồn từ bao giờ thế này?

Tin mới