Sợ xấu, vợ thà bỏ chồng chứ không muốn sinh con

"Cô ấy nói xong lại dỗi bỏ đi không chào hỏi ai một lời khiến tôi xấu hổ với họ mạc vô cùng".

Nói ra nhiều người sẽ cười, nhưng đúng là người khác thèm lấy được vợ đẹp, còn tôi giờ chỉ ước gì giá như vợ tôi xấu hơn người ta thì có lẽ hạnh phúc gia đình của tôi sẽ trọn vẹn hơn rất nhiều.

Vợ chồng tôi cưới nhau khi cả hai còn khá trẻ, lúc ấy vợ tôi 24 tuổi vừa tốt nghiệp ra trường, còn tôi lúc đó 28 tuổi, công việc sự nghiệp ổn định, vững vàng. Bạn bè, người thân ai cũng phải trầm trồ khen chúng tôi thật trai tài gái sắc xứng đôi.

Tôi từng rất tự hào vì yêu và lấy được vợ mình. Cô ấy vừa có trí tuệ, vừa có nhan sắc. Sau khi lập gia đình, vợ tôi càng ngày càng đẹp ra.

Vốn đã đẹp, giờ em lại có thêm sự mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành. Hơn nữa cô ấy lại rất quan tâm chăm sóc, giữ gìn nhan sắc nên đã trẻ lại càng trẻ hơn.

Bản thân kiếm ra tiền, tôi không hề tiếc vợ bất cứ điều gì, chỉ cần vợ thích tôi đều chiều chuộng nghe theo. Tiền hàng tháng tôi đưa em chi tiêu thoải mái.

Tính ra mỗi tháng vợ bỏ cả mười mấy hai mươi triệu để làm đẹp tôi vẫn chấp nhận bởi tôi nghĩ vợ đẹp cũng giúp mình nở mày nở mặt với mọi người xung quanh.

Thậm chí tôi còn tích cực phụ giúp vợ làm việc nhà để em có thời gian theo lớp yoga giữ dáng.

So xau, vo tha bo chong chu khong muon sinh con

Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình) 

Nhưng giá như vợ tôi biết vừa làm đẹp, vừa làm tốt vai trò, bổn phận của một người vợ, người con dâu thì mái ấm hạnh phúc của tôi thật sự sẽ vô cùng trọn vẹn.

Đằng này cưới nhau đã hơn 4 năm nhưng vợ tôi vẫn một mực không chịu sinh nở. Mặc cho bố mẹ chồng thúc giục mong cháu tới đỏ mắt, vợ tôi luôn giữ đúng quan điểm:

“Đàn bà đẻ vừa mất dáng, vừa vất vả khổ sở. Tốt nhất tiềm kiếm để lo hưởng thụ, về già vào viện dưỡng lão cho chủ động, chẳng phải trông ngóng con”.

Nếu cuộc sống chỉ có hai vợ chồng thì tôi cũng sẽ không căng thẳng phiền não như vậy. Đằng này bên tôi còn có bố mẹ, ông bà mong có cháu bế bồng.

Quan trọng hơn, tôi là con 1 không thể không sinh nở để có người nỗi dõi tông đường.

Mỗi lần về nhà, nghe bố mẹ ca thán về chuyện con cái mà tôi lại thấy mệt mỏi kinh khủng. Vợ tôi không hiểu cho suy nghĩ nhà chồng còn quay sang trách ngược lại rằng gia đình tôi cổ hủ, cô ấy là phụ nữ không phải cái máy đẻ mà bảo sinh phải sinh.

So xau, vo tha bo chong chu khong muon sinh con-Hinh-2

Ngày hôm qua bên nhà nội có giỗ, trong khi cả nhà ăn uống, các cô các chú trong họ quan tâm hỏi chuyện con cái của hai đứa. Tôi chữa cháy nói đỡ rằng tại vợ chồng bận việc chưa có thời gian nghĩ đến chuyện sinh con.

Ngờ đâu vợ tôi đứng giữa nhà hùng hồn bảo: “Ai thích đẻ cứ đẻ, cháu nói rõ ràng là không đẻ gì hết. Cùng lắm thì cháu bỏ chồng chứ nhất quyết không vướng bận con cái”.

Cả nhà tôi đơ người trước phản ứng của nàng dâu. Cô ấy nói xong lại dỗi bỏ đi không chào hỏi ai một lời khiến tôi xấu hổ với họ mạc vô cùng. Thật sự là tôi càng ngày càng thấy mệt mỏi với vợ. 

Chồng nghe lời bố mẹ, vợ trầm uất chỉ muốn bỏ đi

Tôi thực sự mệt mỏi. Tôi chẳng hiểu tại sao bố mẹ chồng lại thích can dự vào chuyện của chúng tôi.

Thực sự, đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao bản thân lại chấp nhận sống trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này. Có thể nói, tôi cắn răng chịu đựng để sống cùng con và không muốn bố mẹ ruột bị điều tiếng.

Nếu tôi biết bố mẹ chồng độc tài như hiện tại thì có lẽ, 4 năm trước, tôi đã không kết hôn với anh.

Khoảng thời gian hai bên chuẩn bị tổ chức lễ cưới, tôi đã ngờ ngợ ra một sự áp đặt, buộc con cái làm theo ý kiến của bố mẹ chồng. Thế nhưng lúc đó, tôi nghĩ họ thương con trai nên mới quan tâm thái quá.

Việc đầu tiên chúng tôi phải làm theo quyết định của bố mẹ chồng là tổ chức lễ cưới linh đình. Điều kiện kinh tế không được đầy đủ, vợ chồng tôi chỉ muốn tổ chức một tiệc cưới nho nhỏ.

Vậy mà, bố mẹ chồng không đồng ý, bắt chúng tôi đi vay nợ để đãi tiệc thật to. Ông bà mời không sót một người trong xóm, họ hàng xa gần đều gửi thiệp.

Tiệc cưới phải chia ra thành 3 ca trưa, chiều, tối mới đãi hết khách. Đến đêm, vợ chồng tôi mệt nhoài, không màng thay quần áo mà ngủ luôn một mạch đến sáng.

Chong nghe loi bo me, vo tram uat chi muon bo di

Bố mẹ chồng độc tài trở thành nỗi ám ảnh của con dâu. (Ảnh minh họa: Sohu).

Do quá mệt nên tôi không thể dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho nhà chồng. Thế là, mẹ chồng khua chén bát, nồi niêu ở bếp. Tôi nghe thấy vội lồm cồm thức dậy, tẩy trang, thay quần áo ra giúp.

Mẹ chồng không hỏi thăm tôi lấy một câu, còn quay ra liếc tôi một cái rõ sắc. Thời khắc ấy, tim tôi như thắt lại. Tôi tủi phận vô cùng.

Tôi cũng dần nhận ra việc chọn lấy chồng là con trai út và sống chung với bố mẹ chồng sẽ mang đến nhiều khó khăn.

Và, tôi từ từ nếm trải hết những khổ cực mỗi khi chồng ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ.

Từ việc ăn cái gì, mặc ra làm sao, đi đứng thế nào… tất thảy chồng tôi đều vâng theo bố mẹ. Khi tôi phản ứng, anh bảo làm con phải hiếu thảo, bố mẹ lại nhiều kinh nghiệm nên phải nghe lời, đừng có cố cãi.

Thế là, chúng tôi ngoan ngoãn nai lưng ra làm để trả nợ tiền vay làm đám cưới. Bố mẹ chồng mặc định tiền đó lo cho chúng tôi nên chúng tôi có nhiệm vụ phải trả.

Trả xong tiền nợ cưới, tôi mang thai và sinh con liên tục trong 2 năm. Thế nhưng, hai lần sinh nở, tôi đều phải tự chăm sóc con một mình trong tháng ở cữ.

Bố mẹ chồng không cho chồng tôi vào phòng thăm vợ con. Họ bảo đàn ông vào phòng đàn bà đẻ sẽ gặp xui xẻo, làm ăn không thuận lợi.

Dĩ nhiên, chồng tôi nghe theo bố mẹ, không dám bén mảng vào phòng thăm vợ con.

Việc làm này của bố mẹ chồng khiến tôi sốc và trầm cảm. Tôi phải điều trị bệnh khi đứa con thứ hai được 1 tuổi.

Thế nhưng, đó chưa phải là việc tồi tệ nhất mà bố mẹ chồng bắt ép vợ chồng tôi vâng lời. Tôi đã phải đấm vào ngực òa khóc khi họ ý kiến chuyện tôi về thăm nhà ngoại.

Ông bà khẳng định tôi về ngoại nhiều lần, mỗi lần đi tiêu xài tiền xe, tiền quà cáp… lãng phí. Cho nên, ông bà chỉ cho phép tôi về nhà ngoại vào dịp Tết.

Nhà mẹ cách nhà tôi hơn 100km mà giờ như kẻ Bắc người Nam. Trước đó, mỗi năm, tôi chỉ về thăm nhà khoảng 4-5 lần. Hầu như, những chuyến đi đó chỉ tốn tiền xe khách.

Mặc cho tôi khóc lóc, chồng tôi ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ. Anh còn chống chế: “Về ngoại nhiều, con cũng chẳng thoải mái. Chẳng lẽ, con để cho vợ bế cháu về một mình”.

Tôi thật sự muốn bước ra khỏi ngôi nhà này nhưng chưa đủ dũng khí, cũng không biết phải làm thế nào. 

Lén theo vợ vào viện, tôi nổi cơn lôi đình vì điều nhìn thấy

Mẹ tôi và mẹ vợ vốn là bạn thân từ bé. Mẹ tôi lớn lên ra phố đi làm, lấy ba tôi. Còn mẹ vợ ở quê làm nông rồi cũng lập gia đình. Tuy hai người có cuộc sống khác nhau nhưng vẫn giữ tình bạn thân thiết.

Năm vợ tôi hơn hai mươi tuổi, mẹ cô ấy ốm một trận thập tử nhất sinh. Nếu không nhờ mẹ tôi tìm thầy tìm thuốc, bỏ bao nhiêu tiền ra giúp đỡ chắc là không qua khỏi.

Gửi vài tấm ảnh cho sếp, vợ tôi phá sự nghiệp của chồng

Chỉ mỗi việc ở nhà trông con, làm nội trợ và chăm sóc bố mẹ chồng mà vợ tôi vẫn còn rảnh việc ghen bóng ghen gió, phá nát sự nghiệp của chồng.

Do vợ tôi sơ sẩy trong việc tránh thai nên hai đứa con được sinh ra liên tiếp. Bố mẹ tôi bận nhiều việc, ông bà ngoại thì không hỗ trợ được gì nên cô ấy  phải nghỉ việc để chăm sóc các con. Tôi luôn cố gắng làm việc nhiều hơn để cho vợ con cuộc sống tươm tất nhất có thể. Vợ tôi hằng ngày ở nhà ngoài việc lo cho con thì chỉ phải làm các việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng, không phải lo nghĩ gì đến chuyện kinh tế.

Vì ôm nhiều dự án nên thời gian tôi ở lại công ty ngày một dài hơn. Tôi thường đi làm sớm hơn mọi người và tan ca sau 21h. Tôi vất vả, lao lực là vậy mà vợ không hiểu, thường trách móc tôi bỏ bê gia đình, rồi so sánh với những ông chồng rảnh việc vô tích sự, chỉ khéo nịnh đầm mà không biết kiếm tiền.

Tin mới