Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường?

Mầm sống đang lớn dần trong cơ thể tôi là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng.

Tôi nhớ cái ngày Hưng hí hửng báo cho tôi chuyện “vợ bé” của anh có thai. Dù cố làm ra vẻ miễn cưỡng nhưng tôi không thể không nhận ra vẻ mãn nguyện trên gương mặt anh: “Anh cám ơn em đã bỏ qua mọi chuyện... Mong là sau này em cũng sẽ xem nó như con ruột của mình”. Khi đó cảm giác trong tôi rất lạ: Dường như có ai đó đang ghim cả ngàn mũi kim vào da thịt mình.

Cái chuyện vợ chồng cưới nhau đã 7 năm mà không có con, cuối cùng là do lỗi của tôi. Sau rất nhiều năm ngờ vực, cả tôi, cả anh và gia đình anh đều biết chắc như vậy. Đơn giản là vì khi mẹ anh tha thiết muốn có cháu nội nối dõi tông đường, anh đã quan hệ với một người phụ nữ khác. Và sau đó cô ấy mang thai. Cô ta chấp nhận thân phận “vợ bé” chỉ với yêu cầu duy nhất: Chồng tôi và gia đình chồng cấp dưỡng đầy đủ để cô ta nuôi con. Khi nghe điều kiện này, tôi nghĩ, nuôi một đứa con nít thì chẳng tốn kém bao nhiêu nhưng vấn đề là người phụ nữ ấy có đơn giản là chỉ cần như vậy hay không?

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Câu hỏi của tôi đã có câu trả lời ngay sau đó. Những cơn nghén, những buổi đi khám thai, nửa đêm cô ta khó ở... tất tần tật mọi thứ đều cần sự có mặt của Hưng. Có người vợ nào có thể chịu nổi việc chia sẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác như tôi không? Thế mà tôi đã phải chịu đựng nó từ ngày Minh Thu, người phụ nữ ấy mang thai và cho đến tận bây giờ, khi đứa con của họ sắp tròn 2 tuổi.

Có lần tôi bảo Hưng: “Hay là chúng ta ly hôn?”. Nhưng anh kiên quyết lắc đầu: “Anh chỉ có một người vợ là em”. “Vậy còn Minh Thu?”- tôi vặt lại. “Cô ấy chỉ là mẹ của con anh”. Tôi điên lên: “Anh quá tham lam rồi đấy. Có người vợ nào ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác phải vò võ một mình, phải thức chờ cửa chồng mình vì anh ta đang ở với một người phụ nữ khác? Chỉ có người điên mới làm như vậy”.

Anh lại dỗ dành, năn nỉ và tôi lại im lặng chịu đựng cho đến ngày tôi gặp lại Minh, tình yêu đầu tiên của mình. Chúng tôi chia tay nhau khi Minh phải về quê làm việc để gần gũi gia đình. Mẹ anh khi đó đang bệnh nặng trong khi ba tôi kiên quyết không gả con đi xa. Chia tay Minh 2 năm, tôi lấy Hưng theo sự mai mối của gia đình. Khi đó tôi nghĩ, hôn nhân là duyên phận. Gặp Hưng cũng là một duyên phận của đời mình. Chúng tôi đã có những tháng năm bình yên dù tình cảm tôi dành cho Hưng rất khó gọi là tình yêu.

Cho đến ngày chồng tôi có con với người phụ nữ khác thì những ngày bình yên của tôi cũng không còn. Mặc cảm “cây độc không trái, gái độc không con” đã bào mòn mọi cảm xúc trong tôi. Nhiều khi tôi thậm chí không còn muốn chung đụng với Hưng vì không thể nào dứt bỏ được ý nghĩ anh đã phản bội tình cảm của tôi, đã ăn nằm với một người đàn bà khác và người ấy đang tìm mọi cách kéo anh về phía mình với vũ khí đáng sợ là đứa con.

Có lẽ chính điều đó đã đẩy tôi lại gần Minh khi tình cờ gặp lại anh. Mẹ anh đã mất, anh chuyển vào thành phố làm việc hơn một năm. Nhưng điều quan trọng nhất là đến giờ anh vẫn một mình. “Em có hạnh phúc không?”- đó là câu hỏi đầu tiên khi chúng tôi ngồi riêng với nhau trong quá cà phê.

Có lẽ nét mặt của tôi đã khiến anh phải ngờ vực nên mới hỏi như vậy. Tôi trả lời mà không nhìn thẳng mặt anh: “Dạ, cũng tàm tạm. Còn anh?”. “Sẽ rất tuyệt vời nếu như anh có một người vợ. Còn bây giờ, mọi thứ cũng... tàm tạm”- anh trả lời và cười thật to. Khi đó, tôi bỗng có cảm giác giữa chúng tôi không hề có cuộc chia ly kéo dài tính bằng chục năm. Tôi vẫn đầy cảm xúc khi ngồi cạnh anh, nhìn vào mắt anh, nghe anh nói, nhìn anh cười... Thế nhưng khi Minh đề nghị tôi ly hôn để chúng tôi có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau thì tôi lại ngại ngùng...

Có một điều mà khi yêu nhau lần đầu chúng tôi không có với nhau, đó là vượt qua lằn ranh giữa tình yêu và tình dục. Còn lần này, tôi đã làm điều đó, chỉ duy nhất một lần, đúng hơn là một đêm, khi tôi đến tìm anh. Lúc đó đã gần nửa đêm. Tôi đã rời khỏi nhà ngay khi Hưng cũng vừa từ đó chạy đến với Minh Thu khi cô ta gọi điện thoại nói rằng đứa con của anh bị sốt cao. Tôi lao ra khỏi nhà và muốn đập phá tất cả...

Đêm đó tôi đã ở lại với Minh. Tôi đã nói thật với anh về việc mình không thể có con. Anh ôm tôi vào lòng dỗ dành. Anh bảo, với anh điều đó không quan trọng. Con cái cũng là phúc đức của trời. Nếu có thì tốt, còn không có thì cũng chẳng sao. Chúng tôi cứ ngồi bên nhau như vậy cho đến khi tôi nhận ra giữa chúng tôi chẳng còn khoảng cách nào. Khi đó, tôi biết tôi đã làm một điều cũng tồi tệ chẳng kém gì việc làm của chồng mình với Minh Thu. “Chúng mình không nên gặp nhau nữa...”- sáng ra tôi nói với Minh như vậy. Anh nhìn tôi chăm chú: “Sao vậy em?”. Tôi ngập ngừng: “Vì em sợ...”.

Minh ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật nhiều và nói anh sẽ đến gặp chồng tôi để nói rõ mọi chuyện nếu như tôi vẫn còn yêu anh như ngày nào. Tất nhiên là tôi không bao giờ cho phép anh làm như vậy. Tôi bảo nếu anh làm như thế thì tôi sẽ không gặp lại anh nữa.

Trong thâm tâm, tôi cũng muốn như vậy. Tôi nghĩ khi cuộc hôn nhân của tôi vẫn còn tồn tại; trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ Hưng thì mối quan hệ với Minh là bất chính. Thế nhưng tôi không thể nào xóa bỏ được mối quan hệ bất chính ấy mà càng ngày, tôi càng nghĩ nhiều đến Minh.

Cho đến cách nay hơn một tuần, tôi bàng hoàng phát hiện mình đã mang thai. Tôi mua đến chiếc que thử thứ ba mà vẫn không thể tin vào độ xác thực của nó. Cuối cùng, tôi phải đến bệnh viện. Cô bác sĩ trước đây đã từng khám cho tôi đã reo lên: “Chúc mừng chị! Em bé đã được 8 tuần tuổi”. Tôi ngơ ngác. Và rồi tôi bật khóc ngon lành. Tôi được làm mẹ thật rồi sao? Chẳng lẽ chỉ một đêm duy nhất ấy mà tình yêu của chúng tôi đã đơm hoa, kết trái rồi sao?

Suốt mấy ngày trời, tôi sống trong trạng thái lâng lâng như người say rượu. Nếu Hưng không quá bận bịu với đứa con của anh vì nó bắt đầu đi nhà trẻ thì anh đã nhận ra sự khác thường ấy. Thế nhưng anh hoàn toàn chẳng để ý. Còn tôi, từ hôm ở bệnh viện về, tôi đã chặn cuộc gọi của Minh. Tôi không biết phải nói với anh thế nào? Không biết anh sẽ đón nhận tin ấy ra sao? Tôi thật sự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào...

Cho đến cách đây 2 hôm, sau nhiều ngày không gọi được cho tôi, Minh đã lù lù xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi. May mắn là Hưng không có ở nhà. Anh bảo: “Nếu em không cho anh vào nhà, anh sẽ ở lì tại đây cho đến khi nào gặp được anh ta”. Cuối cùng tôi đành phải để cho anh vào nhà. Nhưng mãi đến gần 10 giờ đêm mà Hưng vẫn chưa về. Tôi gọi điện thoại thì anh bảo: “Thằng nhỏ cứ khóc, không cho anh về. Em cứ ngủ trước đi”.

Minh đã chứng kiến tất cả. Anh nói dứt khoát: “Như vậy mà gọi là vợ chồng sao? Em bỏ anh ta đi”. Rồi anh giận dữ bỏ về. Anh dọa sẽ đến nhà tôi lần nữa. Thậm chí anh sẽ đến nhà ba mẹ tôi để nhờ họ can thiệp.

Thật sự là lòng tôi đang nghiêng ngã trước những giông bão đang đổ xuống cuộc đời mình. Tôi đang cảm nhận từng ngày cái mầm sống đang lớn dần trong cơ thể mình. Đó là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng.

Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường?

Đừng khuấy động đời nhau!

Có duyên mà không nợ, yêu cũng đã yêu, đau cũng đã đau thì thôi đừng khuấy động đời nhau làm gì nữa.

Mười năm rồi còn gì, thời gian đủ để một người có thể quên đi một người vậy mà khi tình cờ gặp lại anh trong chị vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc như ngày nào, cố gắng lắm chị mới ngăn dòng nước mắt đừng rơi.

Ngày ấy, chị mang thiệp hồng đi mời, ai cũng ngỡ chú rể là anh nhưng lại là một người khác, câu hỏi chưa có lời đáp khi anh âm thầm rời thành phố không một lời từ biệt.

Anh chị từng là một cặp đẹp đôi hoàn hảo nhất nổi tiếng khắp cả trường Đại học thời ấy. Chị xinh đẹp, anh năng động, giỏi giang, hai người đều nhiệt tình tham gia các phong trào, đi đâu cũng có cặp có đôi. Họ như một cặp trời sinh mà ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Cuộc tình của hai người gần chạm mốc 8 năm, quen nhau từ thời còn là học sinh, ngần ấy thời gian hình ảnh của anh đã khắc sâu vào tim chị. Dáng người cao ráo, mái tóc bồng bềnh, cả cái véo tai cóc đầu của anh mỗi khi chị làm điều sai hay hờn giận. Nhưng rồi từ lúc nào, trong mắt chị anh trở nên chán chường, tẻ nhạt, những lối mòn sáo rỗng của mối tình quá dài lâu.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chị bắt đầu thấy ngột ngạt với những quan tâm lo lắng nhỏ nhặt của anh, chị cáu gắt vô cớ nhưng lại bắt anh phải chiều chuộng, họ gây nhau thường xuyên vì anh không thể chịu đựng những tính khí thất thường nơi chị. Lần cuối họ gây nhau anh bực tức bảo chị nếu không thay đổi thì chia tay một thời gian để đôi bên bình tĩnh lại. Cái tôi trong chị quá lớn, chị đùng đùng tuyên bố chia tay thì chia tay chị sẽ tìm người khác hơn anh về mọi mặt.

Tưởng rằng chị nói trong lúc giận nào ngờ chị làm thât. Chị nhanh chóng ngã vào vòng tay của Thái – chồng chị hiện tại, người đã tình nguyện làm kẻ thứ ba si mê đi bên lề cuộc tình của anh chị. Đám cưới chóng vánh tổ chức ngay sau đó đúng lúc chị chia tay anh tròn hai tháng. Anh trở về sau chuyến công tác nước ngoài cũng là lúc hay tin vài ngày nữa chị đám cưới, kể từ đó không ai còn gặp lại anh nữa.

Sống với nhau rồi chị mới thấm thía nhận ra chẳng ai thay thế được anh trong trái tim chị, chồng chị cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của vợ dành cho người cũ nên cuộc hôn nhân của họ thi thoảng lại sóng to gió lớn. Đứa con gái – cầu nối duy nhất giúp họ duy trì mái ấm gia đình bao năm qua.

Đưa con gái về ngoại chơi, chị ngỡ ngàng gặp lại anh, trong chuyến công tác về Thành phố anh tranh thủ tạt qua nhà thăm ba mẹ chị. Trong giây phút trùng phùng, anh lặng im nhìn chị tia mắt vẫn nồng nàn ấm áp yêu thương như ngày nào, khó khăn lắm chị mới lấy lại được bình tĩnh, đè nén và dập tắt cảm xúc đang dâng trào trong chị.

Chị xót xa khi biết anh vẫn còn độc thân, trái tim anh đã bị chị làm tổn thương quá nặng để anh chẳng thể nào chấp nhận người con gái khác, chị day dứt vì đã làm lỡ cả cuộc đời anh. Anh hẹn gặp chị tại quán cà phê ngày xưa, anh bảo có nhiều điều muốn nói cùng chị. Gần đến giờ hẹn trong lòng chị vẫn cứ mãi mâu thuẫn giữa hai chọn lựa có nên gặp lại anh hay không. Cuối cùng chị cũng quyết định, vội vàng chị viết cho anh vài lời nhắn nhủ rằng họ có duyên mà không nợ, yêu cũng đã yêu, đau cũng đã đau thì thôi đừng khuấy động đời nhau làm gì nữa. Chị đã chọn cho mình một ngã rẽ thì dù có thế nào chị cũng phải sống và có trách nhiệm với sự chọn lựa của mình.

Giúi vào tay phục vụ bàn ít tiền, chị nhờ đưa hộ lá thư cho anh. Bắt đầu từ ngày hôm nay chị sẽ quyết tâm buông bỏ quá khứ, chị không thể nào sống mãi với hoài niệm. Hiện tại mái ấm gia đình với người chồng và đứa con gái vẫn đang trông chờ chị và chị cũng tin rằng anh cũng sẽ như chị bắt đầu sang trang mới của cuộc đời.

Sau một cơn say

Cô là người không thích uống rượu và cũng chẳng uống được nhiều. Nhưng, tối hôm đó cô đã say.

Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là chồng: “Em tỉnh rồi à? Có mệt lắm không?”, vẻ mặt chồng cô không giấu nổi sự lo lắng. “Mệt thì không nhưng đau đầu”. Chồng cô đưa tay lên bóp đầu cho vợ, giọng nhẹ nhàng: “Có đói bụng không, để anh nấu cái gì ăn nhé. Đêm qua, nôn hết sạch rồi còn gì”. “Em nôn á?”, “Chứ còn gì nữa… Anh phải đi lau nhà, rồi giặt drap cả đêm đấy”. Cô cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng đầu nặng trịch không nhớ được gì. Điều duy nhất cô nhớ được là cô đã uống rất nhiều rượu vì giận anh.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh hứa sẽ cùng cô đến dự bữa tiệc nhưng đến sát giờ anh lại gọi điện báo không đến được. Sếp của anh có việc đột xuất rất quan trọng muốn anh đi cùng. Là trợ lý, được sếp tin tưởng, anh không thể từ chối. Không chờ anh nói hết câu, cô cúp máy cái rụp. Nước mắt chực trào ra. Anh đâu biết tối nay cô còn cần anh hơn cả sếp của anh. Cô không muốn một mình đến đó, một nơi rất đông người, có cả người đã từng lừa dối, từng làm trái tim cô tổn thương, người đó cũng là khách mời. Cô muốn có anh đi cùng, không phải để phô diễn cảnh vợ chồng hạnh phúc trước mặt người đó mà chỉ để cho anh ta thấy: cuối cùng cô cũng đã tìm được người đàn ông xứng đáng với mình.

Cô diện bộ cánh đẹp nhất, trang điểm cầu kỳ hơn mọi ngày. Gạt những giọt nước mắt giận hờn, cô tự tin bước ra khỏi nhà. Bạn bè thoáng vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đến muộn và chỉ có một mình: “Xin lỗi mọi người nhé, chồng mình có chút việc đột xuất, sẽ đến sau”. Cô nói điều trong lòng cô không nghĩ. Cô ngồi xuống ghế, thoáng nhìn đã nhận ra anh ta đang ngồi đối diện với mình. Bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ nhắn, trẻ trung trong chiếc váy cổ bèo màu hồng nhạt. Cô cười rất tươi chào họ. Anh nhìn cô, cái nhìn không khác ngày xưa là mấy nhưng nó không làm cô bối rối nữa. Cô lờ đi, chủ động chuyện trò vui vẻ với mọi người. Đang giữa bữa tiệc, anh ta và cô gái đứng lên xin phép về trước. Họ khoác tay nhau, thân mật, tình tứ ra dáng một cặp tình nhân lướt qua mặt cô... Một cảm giác chao vào lòng cô nhưng cô biết chắc đó không phải là sự tiếc nuối hay ghen tị.

Cô ngồi lại cùng bạn bè tới khuya. Uống vì niềm vui của bạn và nhiều hơn là vì giận chồng nên cô say. “Em có biết nhìn em say anh lo thế nào không?”. “Việc gì phải lo cho em?”. Anh ôm cô vào lòng: “Em là vợ anh, không lo cho em thì lo cho ai?”. “Thế anh mới biết lúc anh say, em cũng lo cho anh nhiều như thế nào”. “Anh biết rồi mà. Tối qua anh không thể sắp xếp được chứ anh đâu muốn để em đi một mình như vậy. Anh thực sự rất áy náy”, chồng cô hôn nhẹ lên má vợ thay lời xin lỗi. Rồi anh bưng bát phở bốc khói tự tay mình nấu, giục nịnh cô ngồi dậy và bón cho cô ăn. Khóe mắt ươn ướt vì hạnh phúc, cô tủm tỉm cười: “Mình thật ngốc nghếch khi cố uống thật say chỉ vì một lý do vớ vẩn”.

Tin mới