Vấn vương tình cũ

Tình yêu cũ đã lỡ làng, anh giờ chưa phải là người tự do, càng không rõ tình ý em thế nào, chỉ thấy em ừ hử không phản đối... 

Chia tay không lý do, rồi nghe phong thanh rằng anh cưới vợ giàu có, em thật sự suy sụp, mọi thứ tưởng như khép lại. Nhiều lần, trong cơn buồn bã tuyệt vọng, em đã nghĩ phải gọi cho anh, chỉ để hỏi, vì đâu anh nỡ…

May sao, dù muốn lắm, nhưng em vẫn chưa một lần thực hiện ý định đó. Hơn hai năm trước, mình gặp lại nhau trong ngỡ ngàng. Lúc ấy, cuộc sống riêng của em vẫn không mấy thuận lợi. Nghe anh khen, “giờ trông em dễ thương quá, em có hạnh phúc không?”, em bỗng thấy muốn khóc. Vì sao ta lạc mất nhau? Hà cớ gì một người đàn ông như anh lại đành đoạn bỏ em, kết hôn với một phụ nữ khác, lỡ dở mối tình mà chúng ta đã dành cho nhau biết bao mộng mơ tốt lành…

Loay hoay với những câu hỏi ấy và dư âm của cuộc gặp gỡ, em đã chủ động liên lạc với anh. Ban đầu chỉ là tin nhắn. Rồi em điện thoại. Có khi anh không bắt máy. Một vài hôm sau, mới thấy anh trả lời: “Em gọi anh à, có việc gì không?”.

Em chưng hửng nhận ra, mình hình như đã hơi bị ảo tưởng. Biết đâu, vài câu dịu ngọt hôm đó chỉ là thói quen xã giao. Chút ân cần kia chẳng qua là “nhân tiện”. Vậy thôi. Dù rất thất vọng, em vẫn cố giữ chút sĩ diện, bằng cách tiếp tục im lặng cố quên anh, như bao lâu nay mình không hề qua lại với nhau, tựa hồ cuộc gặp gỡ kia chẳng hề tác động đến em chút nào…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vật đổi sao dời, hôm trước ta lại tình cờ nhận ra nhau giữa chốn đông người. Không kịp chào hỏi, nhưng em vẫn kịp có cảm giác hình như anh có phần “xuống cấp”. Bất ngờ hơn, sau đó, anh tìm cách hỏi han em nồng nhiệt, như giữa chúng mình chưa hề có cuộc chia ly.

Em giờ cuộc sống buồn nhiều hơn vui. Nhưng cũng thừa tỉnh táo để nghĩ, nếu đang đủ đầy hạnh phúc, hẳn anh đã không nhớ đến em. Em hình dung, có khi anh đã lướt lên đảo xuống cái danh bạ, tìm xem ai khả dĩ có thể “giải trí” cho quên sầu nữa kìa!

Em đa nghi quá chăng? Hay nỗi đau dằng dặc từ ngày xa anh đã làm cho em mất niềm tin đến vậy? Tự trấn an mình, anh là người cũ đấy thôi, nào phải ai xa lạ. Đời người ngắn ngủi, muộn phiền thì nhiều lắm, hà cớ gì phải làm khổ nhau thêm?

Nhưng rồi, có cái gì đó đã ngăn em mở lòng, khi anh bắt đầu kể lể về hiện tại của mình. Đặc biệt, sau chầu cà phê cơm trưa mà em là người thanh toán, anh hình như phán đoán, cuộc sống của em nay đã “dễ thở” hơn, em có thể dành thời gian và có thể cả tiền bạc để cùng anh khuây khỏa đây đó. Anh gợi ý về một chuyến đi xa chỉ có hai người, cái cách đề nghị em đặt vé luôn cho tiện chợt làm em ngờ ngợ. Em thực tế quá, hay chính sự thản nhiên của anh khiến em bỗng e ngại …

Tình yêu cũ đã lỡ làng, anh giờ chưa phải là người tự do, càng không rõ tình ý em thế nào, chỉ thấy em ừ hử không phản đối, là anh đã vội vàng... Chắc anh cho rằng em đâu có gì để mất? Nếu ngày xưa, giữa chúng ta không là đổ vỡ, thì giờ chắc em cũng như người phụ nữ đang bên anh, trở thành đề tài cho anh than thở. Em không mù quáng đến mức chỉ nghe và tin. Em thử đặt mình vào vị trí cô ấy, để hiểu cái câu nói có phần khắc nghiệt từng được nghe, rằng “với đàn ông, phụ nữ nói chung đều giống nhau, chỉ khác mỗi khuôn mặt”. Phũ phàng đến vậy sao?

Em chợt giật mình hiểu ra, nếu anh đang bận vun vén cho bản thân, công việc thuận lợi, kinh tế dư dả để bù khú, thì em đã không có “phần phước” được anh để mắt. Ai đó bảo, thời buổi này, tự dưng có ai đó liên lạc lại, thì phải dè chừng, đa phần là họ đang cần… nhờ vả. Em không dám nghĩ nhiều đến vậy, nhưng so sánh với thời điểm lẽ ra anh có thể đối xử với em tốt hơn, thì lần này đúng là khác hẳn. Em chẳng có gì để tiếp tục một mối quan hệ chỉ còn vấn vương bởi quá khứ, càng không hứng thú với một hiện tại thế này, dù là đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em vẫn còn buồn nhiều thật nhiều...

Tình cũ than vãn vì trót tham vàng bỏ ngãi

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. 

Ngày anh nghe lời mẹ, chia tay em để đi cưới vợ, anh nghĩ thôi kệ, dẫu sao cưới vợ giàu sau này khi con mình đau ốm, cũng sẽ có tiền thuốc thang; bản thân mình không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, nhà ở. Khi anh nói điều này với thằng bạn thân, nó bảo anh là người thực dụng. Còn em thì chỉ lặng lẽ khóc.

Nhà vợ anh rất giàu. Mỗi cô con gái khi đi lấy chồng đều được tặng của hồi môn là một căn nhà, một chiếc xe tải và một số tiền để làm ăn. Anh trở thành ông chủ từ đó. Cuộc sống giàu sang ở nhà vợ khiến anh càng củng cố suy nghĩ của mình: Lấy vợ giàu là một lựa chọn sáng suốt. Nếu lấy em - cô giáo ở vùng quê nghèo - thì có lẽ suốt đời anh cũng chẳng biết làm gì ngoài cái nghề bán cháo phổi cùng em vì có thầy cô giáo nào trở thành đại gia đâu?

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nhưng, cuộc đời không phải lúc nào cũng như dòng sông phẳng lặng. Một đứa con, niềm ao ước của vợ chồng anh mãi chẳng thấy dù đã tốn kém rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Rồi công việc làm ăn bắt đầu gặp khó khăn. Mà lạ thật, hết khó khăn này đến khó khăn kia nối tiếp nhau. Cho đến một lúc, anh hốt hoảng phát hiện mình nợ nần chồng chất. Nợ mẹ đẻ nợ con. Nhà cửa cầm cố bị phát mãi, xe cộ chẳng còn, một bữa ăn ngon giờ cũng trở thành niềm ước ao lớn nhất. Rồi vợ chồng bắt đầu hục hặc, người này đổ lỗi cho người kia...

Giữa lúc ấy, ông trời còn trêu ngươi khi cho anh gặp lại em. Chẳng biết can cớ gì mà anh lại than nghèo, kể khổ. Anh quên mất cuộc sống hôm nay là do chính anh tạo ra cho đến khi em nói: “Hạnh phúc hay không là do anh lựa chọn”. Một câu nói thật nhẹ nhàng nhưng nó khiến anh xấu hổ trước em.

Đúng rồi. Có ngày hôm nay là do anh lựa chọn. Thế thì than vãn làm gì phải không em?

Nuôi lại tình cũ?

Cảm giác chênh vênh gặp lại người cũ đeo đẳng anh cho đến lúc về nhà. Nhìn lại cuộc hôn nhân hiện tại của mình, anh âm thầm nuối tiếc...

Anh tình cờ gặp lại Nhung trong tiệc cưới của một người bạn. Chỉ có anh nhìn thấy Nhung còn cô thì không. Cô đến hát cho đám cưới chứ không phải khách mời dự tiệc. Nhung vẫn như ngày nào, nhỏ nhắn, trẻ trung và luôn “cháy” hết mình trên sân khấu. Cảm giác chênh vênh gặp lại người cũ vẫn đeo đẳng anh cho đến lúc về nhà. Nhìn lại cuộc hôn nhân hiện tại của mình, anh âm thầm nuối tiếc vì đã để mất Nhung…

Anh và Nhung yêu nhau gần bảy năm, hai người đã tính tới chuyện kết hôn. Lúc yêu nhau, mọi thứ đều hòa hợp, bạn bè nhận xét hai người xứng đôi vừa lứa. Vậy mà, khi bàn đến chuyện lấy nhau, mâu thuẫn lại nảy sinh từ những điều không ngờ tới. Nhung lo lắng vì chưa có việc làm ổn định mà lập gia đình. Anh thì không thể chờ đợi mãi được, bố mẹ chỉ có mình anh, họ mong ngóng anh lấy vợ từng ngày. Nhung vốn là người tự trọng, không muốn phụ thuộc vào người yêu, chưa xin được việc làm nên cô đi hát kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bố mẹ anh biết chuyện con dâu tương lai hết chạy show ở đám cưới thì đến quán cà phê, mặt mũi lúc nào cũng tô son trát phấn đậm nên không bằng lòng. Bố mẹ anh yêu cầu, cưới xong Nhung không được đi hát nữa, phải ở nhà phụ nhà chồng buôn bán, lúc nào xin được việc thì hẵng hay. Khi anh kể với Nhung chuyện đó, cô giãy nảy lên. Công sức học thanh nhạc ở trường cao đẳng nghệ thuật mấy năm trời giờ lại bắt ở nhà bán tạp hóa, cô làm sao chịu nổi. Nghề mà cô chọn là dạy nhạc, giờ chưa xin được việc thì tạm thời đi hát, vừa luyện thanh vừa kiếm tiền, có gì sai đâu mà cấm. Vả lại, cưới nhau rồi, nghĩ tới cảnh bị trói chân ở quầy hàng, chắc cô buồn mà chết mất.

Bố mẹ anh nghe vậy thì đâm ra tự ái, nhà anh đâu đến nỗi không nuôi được con dâu mà nó phải đi hát hò vớ vẩn. “Ghét thì bồ hòn cũng méo”, mẹ anh quay ra chê Nhung: người nhỏ, gò má cao, liệu có sinh được con hay lại sát chồng nữa đây. Anh mệt mỏi khi đứng giữa hai chiến tuyến: một bên là gia đình, một bên là người yêu. Vì sức ép từ gia đình quá lớn, anh đành ngậm ngùi chia tay Nhung. Cô không buồn, không khóc, chỉ nói một câu: “Lúc nào anh lấy vợ, em mới lấy chồng”. Anh hiểu, mình còn yêu Nhung nhiều lắm và Nhung cũng vậy…

Bốn tháng sau, anh vội vàng kết hôn với con gái của một gia đình vốn là bạn hàng thân thiết của bố mẹ anh. Vợ anh rất được lòng bố mẹ chồng vì làm nghề buôn bán, tính toán giỏi giang, sẵn sàng kế nghiệp gia đình. Nhưng giữa anh và vợ luôn tồn tại một khoảng cách không thể lấp đầy. Vợ anh quá bận rộn với việc làm ăn. Những chuyến đi lấy hàng ở xa, việc tính toán sổ sách mỗi ngày đã ngốn sạch thời gian dành cho chồng của cô. Anh làm công chức nhà nước, hết giờ là về nhà, thời gian rảnh buổi tối nhiều. Thỉnh thoảng anh muốn tâm sự trò chuyện với vợ chuyện cơ quan, công việc cũng không thể vì vợ không hiểu, nghe được vài câu thì đã lại bắt qua chuyện buôn bán, lời lỗ. Thỉnh thoảng, nghe chồng than thở, vợ lại ném cho cọc tiền bảo đi chơi cho đầu óc thoáng ra. Nói chung, mọi bế tắc của anh đều được vợ giải quyết bằng tiền chứ không phải chia sẻ tâm sự…

Sau lần gặp Nhung, anh tìm kiếm những quán cà phê cô thường đến hát. Từ đó, anh không bỏ lỡ buổi biểu diễn nào của Nhung. Anh ngồi cách xa và lắng nghe, chỉ vậy thôi mà thấy lòng ấm áp đến lạ…

Anh tự hỏi liệu có thể kềm lòng mình đến bao giờ khi “tình cũ không rủ cũng đến” không phải là chuyện hiếm…Nhất là khi anh cứ chìm trong cảm giác nuối tiếc đến như thế này?

Tin mới