Vì sao các cung nữ lại cực kỳ sợ được hoàng đế sủng hạnh?

Có một cung nữ trong lần đem nước rửa tay được vua trầm trồ vì đôi tay nõn nà trắng trẻo. Chỉ là hành động cầm tay lên ngắm nghía thôi nhưng nàng cung nữ này sau đó đã bị hoàng hậu sai người chặt tay ngay khi vừa phát hiện.

Vượt qua quá trình tuyển chọn vô cùng gắt gao
Trong lịch sử Trung Hoa, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường nên hậu cung của hoàng đế dẫu có hàng trăm nghìn mỹ nữ cũng là điều dễ hiểu. Ai cũng muốn lọt được vào mắt xanh của hoàng đế, được hưởng sự sủng ái, yêu chiều nên cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn hậu cung không hề đơn giản. Họ sẵn sàng dùng mọi mưu sâu kế hiểm để có thể giúp mình tiến sâu hơn trên con đường bước tới ngôi mẫu nghi thiên hạ.
Với những cô gái xuất thân thường dân, cách duy nhất để có thể đến gần hơn với vua chính là nhập cung để trở thành cung nữ trước. Họ đều là những người con gái nhà lành, có xuất thân và phẩm chất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp và lứa tuổi chỉ từ 13 đến 16.
Vi sao cac cung nu lai cuc ky so duoc hoang de sung hanh?
 Ảnh minh họa.
Để có thể chính thức trở thành một cung nữ, họ sẽ phải trải qua quá trình tuyển chọn vô cùng gắt gao. Ví dụ như ở triều nhà Minh, có hàng ngàn nữ nhân từ khắp nơi tham gia tuyển chọn nhưng đến vòng cuối cùng chỉ có 100 cô gái là đủ tiêu chuẩn. Đến đây, họ mới chỉ bắt đầu những ngày tháng chôn chân trong 4 bức tường. 
Sau khi vào cung, các cung nữ mới sẽ chịu sự rèn giũa từ các cung nữ già. Họ phải học cách trang điểm, cách đi đứng, học ăn, học ngủ cũng như 1001 các nội quy khác của hậu cung. Nếu như ở thời nhà Thanh, cung nữ còn không được phép ngửa mặt lên trời khi nằm ngủ mà phải nằm nghiêng vì sợ bị coi là ăn cắp phúc phần của chủ tử, xếp vào tội đại nghịch bất đạo. Họ cũng không dám ăn nhiều vì sợ chẳng may trung tiện (xì hơi) hay ăn no vì sợ sẽ ngủ quên.
Họ, những người con gái phẩm chất lẫn vẻ ngoài xuất sắc ngoài dân gian kia khi đã vào cung coi như xác định không có cơ hội trở lại cuộc sống bình thường. Họ cứ thế trải qua những tháng ngày quanh 4 bức tường, trừ khi có nhiệm vụ đặc biệt mới được xuất cung, còn không sẽ lặng lẽ sống như vậy đến già.
Có nhiều người vẫn nghĩ, vậy thì chỉ cần được hoàng đế để ý tới, chẳng phải cuộc đời của những nữ nhân này sẽ một bước lên tiên, thoát khỏi kiếp chôn chân sau 4 bức tường sao? Thế nhưng đa phần các cung nữ lại đều rất sợ điều này, họ sợ được hoàng đế sủng hạnh.
Nỗi sợ "con dao 2 lưỡi" khi được vua sủng hạnh
Là người đứng đầu một nước, hoàng đế có quyền sủng hạnh bất cứ một nữ nhân nào khi cảm thấy vừa ý. Chỉ cần được lọt vào mắt xanh của hoàng đế rồi sinh được một hoàng tử, cuộc sống có thể đổi đời sau một đêm. Tuy nhiên các cung nữ, người vốn có địa vị thấp kém trong cung lại cực kỳ sợ điều này.
Lịch sử đã ghi lại những người cung nữ như vậy, được hoàng đế để ý tới hay thậm chí là đem lòng yêu thương nhưng rồi họ phải nhận cái kết quá đau đớn.
Thời vua Tống Quang Tông, hoàng đế thứ 12 của nhà Tống, hoàng hậu Lý Phượng Nương nổi tiếng độc ác, sẵn sàng dùng những đòn man rợ nhất để ngăn chặn nữ nhân khác đến gần chồng mình. Có một cung nữ trong lần đem nước rửa tay được vua trầm trồ vì đôi tay nõn nà trắng trẻo. Chỉ là hành động cầm tay lên ngắm nghía thôi nhưng nàng cung nữ này sau đó đã bị hoàng hậu sai người chặt tay ngay khi vừa phát hiện.
Có nàng cung phi tên Kỷ thị (sau là Hiếu Mục Hoàng hậu) được vua sủng ái, thậm chí sinh hạ được hoàng tử Minh Hiếu Tông Chu Hựu Đường. Những tưởng nàng sẽ có cái kết đẹp, một bước đổi đời song điều này đã vấp phải ánh mắt đố kỵ của Vạn quý phi. Vạn quý phi biết chuyện đã phái người cưỡng ép nhằm khiến Kỷ thị sảy thai.
Người đàn ông này sau đó vì động lòng trắc ẩn mà đã bảo vệ Kỷ thị, sau khi đứa bé ra đời được lén nuôi trong cung rồi 6 tuổi mới được gặp lại vua cha. Cuối cùng, nàng cung nữ ngày nào vẫn bị giết hại khi mới tròn 24 tuổi.
Có những cung nữ khác, cũng được hoàng đế ân sủng nhưng không mang long thai. Họ sau khi hết thời hạn phục vụ trong hoàng cung thường được trở về với gia đình. Tuy nhiên những tháng ngày sau đó thường là nỗi cô đơn, buồn tủi vì không một người đàn ông bình thường nào dám đem lòng yêu thương họ, tránh phạm đến vua. Trong trường hợp đau đớn hơn, họ có thể phải tuẫn táng theo khi hoàng đế băng hà.

Cung nữ 96 tuổi kể chuyện cuộc sống nơi lầu son gác tía

Người cung nữ của triều đại phong kiến cuối cùng tại Việt Nam - ở tuổi gần 100 vẫn nhớ tường tận cuộc sống nơi lầu son gác tía.

 Lầm lũi phận tôi tớ

Chiều Huế mưa rả rích. Trong phủ Kiên Thái Vương (179 Phan Đình Phùng, TP.Huế) u tịch, một cụ bà tóc bạc lặng lẽ cầm những nén hương thắp lên án thờ các vị vua Đồng Khánh, Kiến Phúc, Hàm Nghi, Khải Định và Bảo Đại. Cơn gió se lạnh từ bên ngoài rít qua cánh cửa phủ sờn cũ khiến cụ bà run rẩy. Cụ lẩm bẩm khấn vái, đôi mắt mờ đục hướng lên di ảnh các vị vua. Người dân sống xung quanh phủ Kiên Thái Vương gọi cụ là mệ Dinh, tên đầy đủ của cụ là Lê Thị Dinh.

Mệ Dinh là một trong số ít cung nữ cuối cùng của triều Nguyễn hiện còn sống. Đã bước sang tuổi 96 nhưng mệ vẫn nhớ như in những ngày làm người hầu nơi cung cấm. Năm lên 8 tuổi, đang học lớp 5 trường Đồng Khánh, mệ được Thánh Cung Hoàng hậu - vợ vua Đồng Khánh, gọi vào cung. Đến năm 15 tuổi, khi Thánh Cung qua đời, mệ chuyển sang hầu Đức Từ Cung- vợ vua Khải Định. Mỗi tháng mệ được trả 6 đồng tiền lương (có thể mua được 600 lon gạo).

Cung nu 96 tuoi ke chuyen cuoc song noi lau son gac tia

Cụ bà Lê Thị Dinh - một trong số ít cung nữ cuối cùng của triều Nguyễn còn sống. T.H Ảnh lớn: Cung nữ theo hầu Hoàng Thái hậu trong cung nhà Nguyễn. ảnh: Tư Liệu

Sau Cách mạng Tháng Tám năm 1945, Đức Từ Cung chuyển về cung An Định, sau đó về sống tại 147 Phan Đình Phùng (Huế), mệ Dinh tiếp tục theo hầu. Là cung nữ nhưng đồng thời cũng là con cháu hoàng tộc, nên sau khi Đức Từ Cung qua đời, mệ chuyển đến phủ Kiên Thái Vương để lo hương khói cho các vị vua Đồng Khánh, Kiến Phúc, Hàm Nghi và Khải Định, từ năm 1997 thì thờ thêm vua Bảo Đại.

Mệ kể, khi hay tin mình được vào cung, mệ vừa mừng vừa lo. Mừng vì làm cung nữ là một vinh dự lớn, bởi trong mắt dân thường, cung nữ là người có địa vị cao, được phép ra vào nơi lầu son gác tía. Lo vì mệ từng nghe rất nhiều câu chuyện buồn về thân phận cung nữ phải gánh chịu nhiều bi kịch. “Cung nữ thực chất chỉ là nô lệ hạng sang, sướng thì có sướng nhưng họa sát thân có thể giáng xuống đầu bất cứ lúc nào”- mệ đúc kết về phận cung nữ.

Đôi mắt mờ đục của mệ ứa nước khi những ký ức buồn ùa về. Trong chuỗi ngày làm người hầu ở nơi quyền quý, mệ đã chứng kiến nhiều cung nữ phải chịu những trận đòn tàn bạo. “Hình phạt đối với cung nữ hết sức hà khắc, chỉ cần một sai sót nhỏ là phải ăn đòn. Có lần một cung nữ vì sợ ma mà la thét lên khiến hoàng hậu giật mình tỉnh giấc. Việc đơn giản như thế nhưng cung nữ này đã bị lôi ra sau cung đánh đập thừa sống thiếu chết”- mệ vừa kể vừa đưa bàn tay gầy guộc quệt nước mắt.

Theo lời mệ Dinh, là thân phận tôi tớ nên các cung nữ chỉ biết lầm lũi làm việc theo sự sai khiến của chủ nhân, không dám cãi nửa lời. Những cung nữ thường vào cung từ năm 8-10 tuổi, rời cung tuổi đã ngoài 30, khi đã quá lứa lỡ thì. Một quy tắc bất di bất dịch đối với mọi cung nữ là phải thủ tiết cho đến ngày rời cung...

Thâm cung bí sử

Mỗi khi đến bữa ăn, mệ phụ trách kiểm tra các món ăn. Đến thời Đức Từ Cung, mệ còn được sai viết thư thăm hỏi vua Bảo Đại mỗi lần vua đi du hí”. 

Cụ bà Lê Thị Dinh

Cuộc sống nhung lụa của những ông hoàng bà chúa, sau hơn 70 năm mệ Dinh vẫn nhớ tỉ mẩn. Mỗi tối, trước khi đi ngủ, những bậc “bề trên” được người hầu dùng nước ngâm các loài hoa để rửa chân, rửa mặt. Sáng dậy, các ngài tắm bằng nước ngâm các loại hoa lài, hồng, hoặc nước nấu bằng lá các loại cây như sả, bưởi, chanh…

Vào các dịp lễ tết, triều đình tổ chức rất nhiều lễ cúng linh đình, đồ cúng có đủ sơn hào hải vị, được chuẩn bị trước đó hàng tháng trời. Ấn tượng nhất là lễ hội pháo hoa đêm giao thừa “bắn lên những long, phụng đủ sắc màu và đẹp chi lạ” phục vụ cho hoàng gia kéo dài cả giờ đồng hồ nơi hoàng cung.

Tôi hỏi mệ, trong số những ông hoàng bà chúa ngày đó, mệ nhớ người nào nhất. Mệ chậm rãi, có hai người mệ nhớ nhất là Đức Từ Cung và con trai bà là vua Bảo Đại. Trong ký ức của mệ, Đức Từ Cung là một người biết lo lắng cho vận mệnh của hoàng tộc và rất thương dân. Ngài rất thích nghe những bài vè, bài vịnh về những người phụ nữ khí phách của nước Nam như Huyện Thanh Quan, Triệu Ấu, công chúa Huyền Trân… Mỗi lần nghe những bài đó, ngài bảo đàn bà con gái trong nước phải biết noi gương những người khí tiết ấy. Khi biết một vùng quê nào đó có dân đói khổ, ngài liền sai người hỗ trợ lương thực. Khi nghe thông tin về hoạt động mị dân của thực dân Pháp, ngài rất buồn và lo lắng...

“Đức Từ Cung đức hạnh, thương dân thương nước như vậy, còn đức Bảo Đại hư hỏng lắm. Thấy con suốt ngày chỉ biết mê mẩn tửu sắc trong khi người Pháp ngang ngược lộng hành, ngài ăn không ngon ngủ không yên”- mệ Dinh mở đầu câu chuyện về vua Bảo Đại. Mệ kể, Bảo Đại là người không có nhiều cung tần, thứ phi ở trong cung nhưng lại hay “lăng nhăng” bên ngoài.

Mệ bảo mình còn biết rất nhiều chuyện “thâm cung bí sử” khác, nhưng không muốn kể. “Mình là con cháu hoàng tộc, kể những chuyện không hay ho chi về tiền nhân là có lỗi. Chuyện chi qua rồi phải để cho nó qua đi”- mệ cười buồn.

Nàng cung nữ cả đời không tắm, sống được hoàng cung kính nể

Đến nay, Tô Mạt Nhi là nhân vật mang đầy màu sắc truyền kỳ trong lịch sử Trung Quốc. Bà tuy có xuất thân nghèo khó song lại được cả hoàng cung kính nể, khi chết còn được hoàng đế để tang.

Tô Ma Lạt tên thật là Tô Mạt Nhi hay Tô Mạt Nhĩ, theo tiếng Mông Cổ có nghĩa là "cái túi làm bằng lông thú". Bà là người tộc Mông Cổ, sinh ra tại một gia đình du mục nghèo ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm vào những năm 1612. Đến cuối thời vua Thuận Trị, đầu thời Khang Hy, bà mới đổi sang tên Mãn Thanh là Tô Ma Lạt với ý nghĩa là "túi tiền vừa".

Tin mới