Vợ là con sâu nhậu

Không ít lần tôi được người này người nọ khen, vợ anh dư sức “giết” hay “hạ gục” cả bàn, làm tôi thật xấu hổ.

Tình cờ tôi gặp lại vợ cũ trong một đám cưới. Người phụ nữ một thời tôi yêu nay vẫn giữ nguyên “phong cách”: chịu chơi, chịu nhậu. Nhìn cảnh cô ấy bưng ly bia một cách sành điệu, cụng ly tưng bừng, uống một hơi cạn sạch trong tiếng hò reo phấn khích của đám đàn ông, tôi không khỏi khó chịu. Chẳng phải ghét bỏ gì, mà những hình ảnh của cái thời nhậu nhẹt triền miên của cô ấy bất giác ập về, không sao xua đi được.

Ngày mới lấy nhau, việc “nhấp môi” vợ tôi cũng không biết. Trong mắt tôi, nét mặt hơi nhăn, mũi khẽ chun lại của cô vợ trẻ khi ấy, thật đáng yêu vô cùng. Cái cảm giác vui vẻ xen với chút tự hào khi bảo: “Vợ tôi không biết uống rượu bia, để tôi uống thay”, có lẽ nhiều người đàn ông đã từng nếm trải.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Lúc đó, vợ tôi làm nhân viên văn phòng đơn thuần, cuộc sống an phận và yên ả vô cùng. Sau một đợt sắp xếp nhân sự, cô ấy “nắm bắt được cơ hội”, như lời vợ tôi nói, kéo theo vô số thay đổi đáng kinh ngạc. Cô đi sớm về trễ, lơ là mọi thứ liên quan tới gia đình, không còn hào hứng với chồng con, bếp núc… Điều quan trọng nhất là vợ tôi bắt đầu tập tành nhậu nhẹt. Tửu lượng tăng lên từng ngày, từng tuần. Không thể ngờ là một người phụ nữ vốn ghét rượu bia lại có thể uống khỏe đến thế! Không ít lần tôi được người này người nọ khen, vợ anh dư sức “giết” hay “hạ gục” cả bàn, làm tôi thật xấu hổ. Hay ho gì cái tài “dô dô” kiểu ấy!

Cảnh vợ tôi trở về nồng nặc hơi men, lảo đảo vào nhà, cười nói như một kẻ điên chẳng còn xa lạ gì với chồng con nữa. Cũng có hôm, khuya lơ khuya lắc, taxi thả cô ấy xuống cửa trong trạng thái hầu như không còn kiểm soát nổi bản thân vì quá chén. Ói mửa, la hét, quơ quào loạn xạ.

Vợ tôi đương nhiên là kiếm được nhiều tiền hơn, vắng nhà nhiều hơn, chỉ có tỉnh táo ít hơn mà thôi. Có lần, vợ chồng cãi nhau, vợ tôi thẳng thừng tuyên bố, anh là đàn ông thì phải hiểu, thời buổi cái gì cũng bàn bạc, ký kết trên bàn nhậu, đi nhậu mới có thêm mối quan hệ, chuyện đó ai chẳng biết. Mà nhậu cũng vui, xả xì trét, hà cớ gì chồng phải ngăn cấm? Gia trưởng vậy? Cứ nhìn vô hàng quán mà xem, chẳng phải bây giờ phụ nữ cũng ngồi đầy ở đó, có sao đâu.

Tôi tự xét mình chẳng phải gã đàn ông cổ hủ, chỉ muốn vợ ru rú trong xó bếp, hoặc ganh ghét với sự thành công của vợ. Nhưng cuộc sống thay đổi theo những chầu nhậu ngày càng dày, càng lên “đô” của vợ, thì quả là tôi không sao chịu nổi. Dù đã cố gắng thông cảm, nhắc nhở, khuyên can, nhưng vợ tôi hình như cố ý không nhận ra tác hại của những lần say xỉn đó tới hạnh phúc gia đình.

Giọt nước tràn ly khi một lần vợ tôi quá say, sếp thuê… khách sạn cho nghỉ lại. Cả đêm tôi không liên lạc được, lòng như lửa đốt. Sáng hôm sau, một người đàn ông lạ thản nhiên báo địa điểm, kêu tôi qua đón vợ về, coi như đó là chuyện bình thường. Nhưng vợ tôi không thấy sự việc đó là đáng xấu hổ, mà chỉ xem là một “tai nạn” ngoài ý muốn.

Thực tâm, tôi không mong mẹ của con mình ôm bệnh vào thân vì bia rượu, cũng chẳng vui sướng gì nếu như chuyện nhậu nhẹt làm cho đời cô ấy tuột dốc không phanh. Tôi chọn giải pháp ly hôn. Đàn ông nhậu nhẹt bê tha, có khi tan cửa nát nhà. Đàn bà “đu” theo chuyện nhậu nhẹt, hậu quả nào có kém gì.

Nhục vì chồng mê rượu

Gần tàn tiệc, thấy anh gọi thêm bia, chị ý nhị bấm áo chồng. Chẳng ngờ anh vùng ra, trừng mắt nói: “Bà ngồi yên! Đàn bà biết mẹ gì mà…”.

Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: “Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!”. Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã “lệch” mà cứ “kê cho bằng”, đến nỗi hại mình.

Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết “giữ mặt” cho chồng, ít khi nào cự cãi lớn tiếng với chồng trước mặt con cái hay người ngoài. Hai vợ chồng cùng đi làm, nhưng lương công chức của anh không đủ vào đâu nên chị phải ra ngoài mở mối làm ăn riêng.

Nhờ đó, kinh tế gia đình khá hơn. Đi lại giao thiệp nhiều, chị cũng chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Vợ chồng tôi từ nước ngoài về Việt Nam ăn Tết, mời bạn bè họp mặt. Đến dự tiệc tối hôm ấy, vợ chồng chị là một đôi đẹp, hai đứa con xinh xắn, họ là hình mẫu một gia đình tròn vẹn.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi chẳng bao giờ quên bữa ăn hôm ấy. Bia nhiều, rượu cũng nhiều. Cánh đàn ông “dô dô” mừng ngày hội ngộ, phụ nữ rủ rỉ chuyện trò con cái, gắp thức ăn, coi chừng bọn trẻ con. Gần tàn tiệc, thấy anh gọi thêm bia, chị ý nhị bấm áo chồng. Chẳng ngờ anh vùng ra, trừng mắt nói: “Bà ngồi yên! Đàn bà biết mẹ gì mà…”.

Chị sượng trân, vợ chồng tôi cũng sượng. Tư cách chủ tiệc, chẳng lẽ cản anh kêu thêm đồ uống, chồng tôi vui vẻ tìm cách gỡ gạc. Nhưng từ lúc ấy, tôi thấy chị cúi mặt xuống. Con cua trên tay, chị kẹp hoài mà không bóc được, chị đưa cho người ngồi cạnh, chắc định nhờ giúp. Con cua chưa kịp chuyển sang tay người khác, chồng chị đã giật phắt lấy. Anh cầm con cua ném mạnh vào người vợ, nước xốt me văng tung tóe trên chiếc áo đầm chị đang mặc. Anh quát: “Ăn được thì ăn, không ăn được thì xuống kia hốt c… mà ăn!”. Cả bàn ăn lặng đi, chị sững người, rồi bật khóc, chạy vào phòng vệ sinh. Anh vẫn đang la lối chuyện gì đó lớn tiếng, cả nhà hàng cùng nghe thấy, đại khái là con vợ mất nết, thứ đồ đàn bà hư…

Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: “Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!”. Nhưng tôi lại nghĩ chị biết, chắc trong lòng anh có những ẩn ức nào đó, chắc rượu bia đã mở tung cái chốt chặn, nên những bọt bèo rác rưởi tăm tối xưa nay dồn tụ, đã đẩy anh đến chỗ hạ nhục vợ giữa chốn đông người. Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã “lệch” mà cứ “kê cho bằng”, đến nỗi hại mình.

Rồi tôi trở về với nếp sống, nếp nghĩ ở xứ người, nơi đàn bà đường đường được luật pháp bảo vệ. Vợ chồng chị, tôi cứ nghĩ họ sẽ đường ai nấy đi sau một lần hành xử với nhau như thế. Vậy mà sau đó tôi biết, họ vẫn sống với nhau, vẫn mặn nồng diễn vở gia đình tròn vẹn, hạnh phúc trước mắt thiên hạ. Chị vẫn đi làm, lo chu toàn kinh tế gia đình, chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Anh vẫn ngày hai buổi xách cặp đến chỗ làm. Tôi đã nghĩ trừ những bạn bè thâm giao có mặt trong bữa tối hôm ấy, ngoài ra thì chẳng ai biết chị đã lãnh nguyên một con cua ném thẳng vào người, đã khóc tức tưởi trước một người chồng say rượu. Thế mà không phải, bạn bè bảo những chuyện đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra vì… bia rượu.

Rượu bia đổ vào miệng phải trả tiền, rượu bia tàn phá thần kinh hại thân thể phải đến bệnh viện chữa trị, rượu bia biến đổi nhân cách của người uống, hạ nhục nhân phẩm của người thân… bao nhiêu điều tồi tệ đến vậy, mà người ta vẫn chặc lưỡi bỏ qua, như thể đó chỉ là một thứ lỗi lầm vô chủ. Chẳng biết ngoài bạn tôi, có bao nhiêu người đàn bà khác nữa, đang âm thầm từng ngày chịu đựng nhục, bị hành hạ, chà đạp dưới những cơn say?

Anh không đủ bao dung

Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại...

Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.

Em, một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.

Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Còn anh, anh không quá tự hào về bản thân nhưng vẫn là người đàn ông làm ra tiền, vẫn phụ vợ chăm con, đôi lúc nhậu nhẹt chút đỉnh và bản lĩnh đàn ông không đến nỗi nào.

Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không “đỡ” nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?

Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.

À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng.Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gỗ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ?? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.

Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.

Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ!! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.

Tin mới